Số 13 Phố Mink

Chương 1044

Karen cầm cái bát trong tay, nhìn thứ chất lỏng màu xanh lam trong suốt vô

cùng trong bát.

Pall nghĩ là trong lòng Karen có chút nặng nề, mở miệng an ủi nói: "Không sao,

coi như uống nước mắm đi."

"Cô có thể không cần ví von một cách lung tung như vậy." Karen nói.

"A, thật xin lỗi, bé Karen yêu mến của tôi, tôi chỉ là muốn giúp cậu, cậu biết

đấy." Pall lung lay cái đuôi, tiếp tục nói, "Đúng vậy, khi cậu làm đồ ăn hình như

chưa bao giờ thêm nước mắm vào."

Alfred mở miệng nói: "Thiếu gia, thuộc hạ đã chiết xuất rồi, bên trong không có

một chút tạp chất gì cả, vô cùng sạch sẽ."

Karen lắc đầu, nói: "Không phải trong lòng tôi cảm thấy khó chịu với nó, chỉ là

do tôi cảm thấy trong lòng không có chút cảm giác mâu thuẫn nào thì có vẻ

cũng không tốt lắm, nên muốn thử tạo ra một chút cảm giác khó chịu."

Alfred bừng tỉnh, hiểu ra nói: "Thì ra là thế..."

Nói xong, Alfred vô ý thức muốn lấy quyển bút ký nhỏ từ trong túi ra để ghi

chép lại, nhưng vẫn khống chế lại được bản thân mình, ghi chép ngay trước mặt

thiếu gia khi thiếu gia nói chuyện là một loại hành động thiếu tôn trọng, cứ như

rằng mình đang giám thị thiếu gia vậy.

Karen không do dự nữa, giơ bát lên, uống một hơi cạn sạch chất lỏng màu xanh

ở trong bát, sau đó để cái bát xuống, cả người tựa lên lưng ghế, hai tay xếp lại

trước người, nhắm hai mắt lại.

Alfred đứng quay mặt về hướng cửa phòng sách, Pall cũng không nói gì thêm

nữa, cô ngồi ở trên lưng của Kevin, cẩn thận nhìn chằm chằm phản ứng của

Karen.

Rất nhanh, trên mặt Karen lộ ra một chút vẻ đau đớn.

"Tê..."

Sau khi hít sâu một hơi, Karen đưa tay chạm lên ngực mình.

Hiện tại, anh cảm giác trái tim mình mỗi một nhịp nhảy lên, đều giống như có

người đang cầm chùy đập lên nó, thân thể cũng sẽ tùy theo mỗi nhịp đập mà run

rẩy.

Có điều, Karen cũng hiểu rằng, mình cần vượt qua khoảng thời gian này.

Nỗi đau đớn kéo dài khoảng chừng mười phút đồng hồ, trên mặt Karen đã che

kín bởi mồ hôi lạnh, đôi môi đã trắng bệch.

Lúc này, âm thanh của trái tim "Bị đập", bắt đầu từ từ hạ xuống, bước ngoặt tiến

đến, mặc dù sự đau đớn mới vừa giảm bớt một chút, nhưng trên phương diện

tinh thần, Karen đã được tăng cường rất lớn.

Nhưng mà, cùng theo tiếng va đập hạ xuống, tần suất tim đập cũng theo đó bắt

đầu hạ xuống.

Karen dần dần cảm giác được cơ thể của mình giống như đã bị đưa vào một

buồng chứa chân không, mà áp suất bên trong buồng chứa còn đang không

ngừng giảm xuống, từ trên sinh lý cho đến trên tâm lý cả hai phương diện đều

đang bị nén chặt.

Bởi vì ở trước mặt toàn là người một nhà, cho nên Karen không cần che giấu gì

cả, cảm nhận như thế nào đều sẽ thể hiện ra, cũng bởi vậy, những người khác ở

đây mặc dù rõ ràng trông thấy Karen đang đau đớn, nhưng bọn họ cũng không

có quá lo lắng, bởi vì bọn họ biết được giới hạn chịu đựng của Karen.

Hai tay Karen nắm chặt, bên trong tưởng tượng, chính mình đang nhanh chóng

nổi lên, muốn nhô đầu lên khỏi mặt nước, hít thở không khí tươi mát.

Cũng không biết cụ thể kéo dài bao lâu, thời gian giống như đã tạm thời đã mất

đi ý nghĩa.

Cho đến khi nơi ngực truyền đến một tiếng kêu vang giòn, Karen cảm giác

mình nổi lên trên mặt nước, hé miệng, bắt đầu hít vào thở ra từng ngụm từng

ngụm không khí.

Đợi đến khi Karen khôi phục lại bình tĩnh triệt để, anh ngồi thẳng người, đưa

bàn tay đặt ở trước ngực, một tia sáng yếu ớt màu xanh lam, hiện ra từ vị trí trái

tim.

Khi Karen lật lòng bàn tay của mình lên, nước trong tách trà trên bàn sách bắt

đầu bay lên, bút máy, bình thuỷ cũng đều lơ lửng theo, khi lòng bàn tay của

Karen từ từ úp xuống, tất cả lại trở lại vị trí cũ.

Lập tức, trên người của Karen hiện ra Áo Giáp Hải Thần, lần này bên trên Áo

Giáp Hải Thần, đường vân và chi tiết so với lúc trước sử dụng rõ ràng gấp mấy

lần, lúc trước như những vết khắc thô kệch, bây giờ thì là nét chạm trổ tinh tế.

Karen phất phất tay, Áo Giáp Hải Thần biến mất.

"Thành công."

"Chúc mừng thiếu gia!" Alfred xoay người đưa tay đặt ở trước ngực.

Kevin cúi đầu xuống, học theo tư thế của Alfred, chân chó đằng trước khụy

xuống.

Không cẩn thận, làm cho Pall ngã xuống.

Pall cũng không mắng Kevin, mà là cười nói: "Con Mắt Ám Nguyệt, Trái Tim

Hải Thần, bé Karen thân yêu của tôi, về sau cậu còn muốn tăng cường tất cả các

bộ phận trên cơ thể của mình lên một lần sao?

Bước kế tiếp tăng lên cái gì, Bàn Tay Ánh Sáng?

Bộ Não Nguyên Lý?

Khủy Tay Luân Hồi?

Ngọn Roi Trật Tự?"

Karen nhíu mày.

Pall lập tức tỉnh ngộ: "A, là, roi cũng không phải bộ phận trên cơ thể, trên người

cậu cũng không có roi."

"A."

Karen đứng người lên, nói: "Tôi đi tắm rửa nghỉ ngơi, Trái Tim Hải Thần cần

bổ sung năng lượng."

Nhìn Karen đi ra thư phòng, Pall hơi nghi ngờ một chút nói: "A, phản ứng vừa

mới nãy của cậu ta giống như có chút kỳ lạ, giống như là ta đã nói sai gì vậy."

Alfred phân tích nói: "Tôi cảm thấy có thể là bởi vì Ngọn Roi Trật Tự."

"Ngọn Roi Trật Tự thế nào?" Pall nghi ngờ nói.

Kevin cũng tò mò nghiêng đầu lại nhìn về phía Alfred, bởi vì nó rõ ràng, Alfred

không chỉ có nghiên cứu lời của Karen ghi trong bút ký, tư tưởng, sẽ còn căn cứ

thói quen dùng từ Karen và nói ra những lời đặc biệt trong lúc bình thường, tiến

hành phỏng đoán chiều sâu và phân tích, nói cách khác, Alfred là đang nghiên

cứu một bộ ngôn ngữ khác, một bộ ngôn ngữ chỉ có Karen mới hiểu.

Không, thậm chí có thể là ngữ hệ do Karen tự sáng tạo.

Alfred dùng tay khoa tay một chút, nói: "Roi sao, rất dài, chắc là một loại cách

gọi khác, kết hợp với cách gọi khác và nghĩa rộng của từ thường xuyên sẽ xuất

hiện bên trong ngữ hệ do thiếu gia tự sáng tạo, tôi cảm thấy cái chữ Roi này, ở

bên trong cái ngữ hệ kia, có khả năng còn đại biểu cho vị trí riêng tư của giới

tính nam."

"Gâu! Gâu! Gâu!"

Kevin vừa kêu vừa giơ chân chó lên.

"Cảm ơn."

Alfred cúi người đập tay với Kevin.

Phân tích và nghiên cứu của Alfred, nhận được sự khẳng định của ngài Tà

Thần, không, là sự kinh hãi thán phục!

Pall trừng mắt nhìn,

Tự nhủ:

"A, nếu nói vậy thì cậu ta giận cũng có lý."
Bình Luận (0)
Comment