Vợ chồng Santos vẫy tay từ biệt con gái mình, Ashley cũng vẫy tay chào tạm
biệt họ.
Bart cảm thấy chút ngoài ý muốn, người tiễn Ashley tới đây lại là cha mẹ của
cô, điều này rất có thể mang ý nghĩa rằng thân phận của Karen còn cao hơn so
với trong dự đoán của cha mẹ mình.
Từ đó, 4 người trong danh sách 5 người của đại khu thành phố York tham gia
vòng tuyển chọn cuối cùng đã tập hợp hoàn tất, về phần cô gái ngủ gật
Philomena kia, cô ta đã sớm đã bị cái tập thể nhỏ này loại ra ngoài, bởi vì cô ta
không thích ở chung.
"Trước đó đã nói xong, nếu như phương thức vòng tuyển chọn cuối cùng, có thể
vận việc hợp tác nhóm, vậy chúng ta sẽ tụ tập lại chung một chỗ, yêu cầu rất
đơn giản, không cần các ngươi hy sinh lợi ích của mình vì những người khác,
nhưng xin đừng nên chủ động chà đạp lợi ích cuả ba người còn lại trong nhóm.
Đồng ý không?"
"Đồng ý."
"Đồng ý."
"Đồng ý."
Alfred vẫn đứng tại bên cạnh, anh nghe được thiếu gia đề ra một quy định rất
rộng rãi, anh càng rõ ràng hơn, thiếu gia sở dĩ nguyện ý gánh cái rắc rối này là
bởi vì nếu như vòng tuyển chọn cuối cùng thành công, hoặc dù là không thành
công, thiếu gia tạo được mối quan hệ với ngài Santos và bên phía Kỵ Sĩ Đoàn.
Về phần Ventura, ừm, là đội viên mà thiếu gia tính kết nạp vào trong tiểu đội
sau này.
Sau khi cuộc tuyển chọn này kết thúc, không, là sau khi đợt lịch luyện đến Cánh
Cửa Luân Hồi kết thúc, thiếu gia sẽ bắt đầu thành lập tiểu đội của chính mình,
mở ra thế lực thuộc về mình.
"Thời gian cũng không còn kém bao nhiêu, chúng ta xuất phát đến trường thi
đi." Karen nhìn về phía Alfred, "Anh lái xe đưa chúng tôi đi."
"Được rồi, thiếu gia." Alfred đi về phía chiếc xe Pens second-hand kia.
"Chiếc xe kia quá chật." Karen nói, "Chọn chiếc rộng rãi một chút."
"Rộng rãi một chút?" Alfred sửng sốt một hồi, "Ý của thiếu gia ngài là để cho
tôi mở..."
...
Trước cổng cao ốc giáo vụ, Đại Chủ giáo Waffron cùng với một đám Chủ giáo
và thần quan cấp cao đang đứng, chuẩn bị nghênh đón người đại diện của đại
khu, ông ta còn vì lần này mà chuẩn bị một bản thảo để diễn thuyết cổ vũ tinh
thần của họ, hi vọng những người trẻ tuổi này có thể anh dũng tiến tới, giành
được vinh quang về cho đại khu.
Mặc dù cháu của ông ta là Leon không thể vượt qua tuyển chọn, nhưng ông ta
cũng đã sớm điều chỉnh tâm trạng của mình, cũng rõ ràng trách nhiệm của
mình.
Chỉ có điều là, nhóm người tham gia tuyển chọn này, hình như có vẻ hơi trễ,
vòng tuyển chọn cuối cùng quan trọng đến như vậy, sao có thể xem nhẹ đến
thế?
Người trẻ tuổi không hiểu chuyện, trường bối của bọn họ cũng không biết nặng
nhẹ sao?
Ở trong lòng Chủ giáo Waffron khẽ thở dài một cái, cứ như vậy, thời gian diễn
thuyết của ông ta, lại phải rút ngắn đi một chút.
"Đến rồi!" Có người thông báo.
Một tên Thuật Pháp Quan phụ trách lễ nghi phất tay: "Tấu nhạc!"
Dàn nhạc diễn tấu ra giai điệu sôi nổi, phóng viên cũng cầm l máy ảnh ên chuẩn
bị quay chụp, những tấm hình này, sẽ được đăng lên trên « Tuần Báo Trật Tự »
kỳ tiếp theo.
Sau đó,
Dưới ánh nhìn của một đám chủ giáo và thần quan cấp cao,
Lái vào trước cổng,
Một chiếc xe tang.
...
"Làm sao còn có nghi thức?"
Karen cảm thấy rất là ngoài ý muốn, anh chỉ nghĩ là nhiều người như vậy nếu
ngồi xe tang đến thì sẽ càng rộng rãi và dễ chịu hơn, thật không nghĩ đến lại trở
nên lập dị như lúc này.
Xe tang, dừng lại trước cửa chính của cao ốc giáo vụ.
Dàn nhạc dừng diễn tấu, bởi vì tại xe tang dừng lại gần bên, bất cứ khúc nhạc
nào vào lúc này cũng sẽ khiến cho bầu không khí trở nên khó xử.
Toàn hiện trường, một hồi yên tĩnh.
Karen và ba người khác, bước xuống từ trên xe tang.
Anh thấy rõ ràng gương mặt của Đại Chủ Giáo Waffron đứng ở phía trước đã
trở nên cứng ngắc.
Ventura lui về phía sau, xếp ở cuối hàng, cũng không dám chơi cục đá, cậu ta
vẫn luôn khá ngại ngùng.
Ashley muốn cười, nhưng cố kìm nén, tính cách của cô quá hoạt bát, lúc này lại
muốn cười trên nỗi đau của người khác, dù rằng bản thân mình cũng là một
thành viên trong đó.
Bart ngẩng đầu nhìn về ánh nắng ban mai phía trên, ngay từ đầu khi nghe Karen
nói sẽ ngồi xe tang đến đây, trong lòng của hắn cũng muốn từ chối, nhưng
không dám mở miệng phản đối, bây giờ thì hay rồi, xấu mặt.
Người phá vỡ bầu không khí yên tĩnh và đầy ngượng ngùng này chính là phóng
viên, cô ta chủ động cầm giấy hành nghề của mình đi đến phía trước, hỏi Karen
đang đứng ở trước nhất:
"Chào ngài, tôi là phóng viên Meriye của « Tuần Báo Trật Tự » trú ở thành phố
York, xin hỏi, các vị hôm nay vì sao lại lựa chọn đi xe tang tới tham gia vòng
tuyển chọn cuối cùng, là bởi vì đại khu thành phố York cũng không cung cấp
đầy đủ sự bảo đảm an toàn cho cuộc tuyển chọn lúc trước sao?"
Nghe phóng viên đặt câu hỏi này, Chủ giáo Waffron nhăn mày lại.
Karen hồi đáp: "Bởi vì việc này có một hàm nghĩa đặc thù, là vì muốn cho thấy
quyết tâm thắng lợi chúng ta."
"Cho thấy quyết tâm thắng lợi? Ngài có thể nói cụ thể một chút sao?" Meriye
hỏi thăm.
"Một là thắng lợi vượt qua vòng tuyển chọn cuối cùng, hoặc là, nằm trong quan
tài mà bị xe tang chở về."