Số 13 Phố Mink

Chương 105

Chú Mason hét lên với dì Winnie phụ trách quản lý sổ sách.

Vừa vặn dì Winnie cũng bưng cà phê đi tới, tiếp lời:

"Bởi vì tình hình kinh doanh của gia đình chúng ta rất không tốt, vẫn ở trong tình trạng thua lỗ, nếu như không có chính phủ duy trì phúc lợi, chúng ta thậm chí cũng không thể tiếp tục kinh doanh."

Karen gật gật đầu, nói: "hiểu rồi. ”

Kỳ thực, hắn đã nhận được tiền lương và cổ tức của tháng trước vào ngày hôm qua.

Tiền lương là tiền lương cơ bản cộng với phí tư vấn tâm lý, mức lương cơ bản là ba ngàn lucoin, tương đương với lương cơ bản của Ron, bởi vì khi nhân lực không đủ, Karen cũng cần phải đi theo vận chuyển thi thể, tương đương với người thứ ba trong biên chế.

Phần trăm hoa hồng là chia đôi phí tư vấn tâm lý, hắn trực tiếp lấy năm thành, nộp năm thành, là hai ngàn lucoin.

Vậy nên, mức lương là năm ngàn lucoin, nhưng cổ tức với tư cách là một thành viên gia đình là ba vạn lucoin.

Con số chia cổ tức này khá là khoa trương, chủ yếu dựa vào một đơn hàng của Simor phu nhân chống đỡ, quan tài mà Simor phu nhân chọn mua cho Simor tiên sinh giá cả cũng cao tới 20 vạn lucoin, chỉ riêng quan tài này, lợi nhuận của nhà Inmerais có thể trực tiếp lấy đi 10 vạn lucoin.

Cho nên, cũng khó trách mỗi lần thím Mary nghe được "Đơn hàng gói B", đều sẽ kìm lòng không được mà kích động.

Kỳ thực, nếu như không phải trong nhà còn có đơn hàng của cô bé trước đó làm thua lỗ, số tiền chia cổ tức của tháng trước có thể càng dọa người.

Nói cách khác, thu nhập của tháng trước của Karen đã cao hơn một năm làm việc của một công nhân bình thường.

Cũng khó trách tiểu y tá Mina kia không ngại chuyện làm ăn trong nhà Karen chút nào, đối mặt với loại thu nhập chia cổ tức khổng lồ này, những thi thể kia, à không, những khách hàng kia, cũng có thể trở nên hiền lành dễ gần.

Mà thu nhập thực tế cao nhất trong nhà, chính là thím Mary, bởi vì thím Mary nắm giữ "kỹ thuật trang điểm cao cấp".

Người dọn thi thể ưu tú, nhân viên kinh doanh cùng với linh mục có hình tượng tốt, kỳ thật cũng không khó tìm, chỉ có thợ trang điểm ưu tú, là thật sự rất khó tìm. Khi gặp được khách hàng càng nguyện ý tiêu tiền thì cũng tương đương với sự đòi hỏi đối với tay nghề của thợ trang điểm càng phải ưu tú, cho nên thu nhập của thím Mary là cao nhất trong nhà.

Bất quá gói hạng B khả ngộ bất khả cầu, cũng không có khả năng mỗi tháng đều có thu nhập cao dựa vào việc chia cổ tức, nhưng cho dù là mùa thấp điểm, số tiền chia cổ tức cũng có thể có trên dưới năm ngàn.

"Đúng rồi, giá khởi điểm của phòng hỏa táng Hughes ta đã hỏi ra, bao gồm tất cả nhà xưởng đất đai kèm theo thiết bị và giấy phép kinh doanh, là 50 vạn lucoin." Chú Mason buông tay, "Xem như là một cái giá rất ưu đãi, chi phí chủ yếu ở giá đất và giấy phép kinh doanh.”

Thím Mary hừ lạnh nói: "Giá đất khá là ảo.”

Phòng hỏa táng Hughes còn xa mới đến mức cần khai thác, áp lực dân sô của thành phố Luo Jia cũng không lớn như vậy, cho nên mảnh đất kia, chỉ có thể dùng làm nhà xưởng, muốn bán đất kiếm tiền, cơ bản không bán được giá cao.

"Nhưng phía trên đã niêm yết giá như vậy, mặt khác giấy phép kinh doanh, cái này là khó xử lý nhất. Ta cảm thấy giá cả rất thích hợp, ý của phía trên là, nếu gia đình chúng ta có thể trực tiếp trả số tiền này, phòng hỏa táng Hughes có thể trực tiếp biến thành phòng hỏa táng Inmerais.”

Dì Winnie nhắc nhở: "Trên sổ sách công cũng không có nhiều tiền như vậy, mỗi tháng đều phải chia cổ tức.”

Dis không phải nô ɭệ tiền tài, trong nhà mỗi tháng đều chia cổ tức, trên sổ sách công cũng chỉ có phí vận hành cơ bản.

Dì Winnie uống một ngụm cà phê: "Vậy nên, nếu ngươi muốn mua lại phòng hỏa táng Hughes, mỗi người trong nhà chúng ta cần phải hoàn tiền hoa hồng lại để bù vào tiền công, sau đó mới dùng lợi nhuận tổng thể của phòng hỏa táng và phòng tang lễ để bù lại.

Quan trọng nhất là, tình hình hoạt động trước kia của phòng hỏa táng Hughes, kỳ thật cũng chỉ ở giai đoạn duy trì, lợi nhuận kỳ thật cũng không tính là rất cao, so với chúng ta thấp hơn nhiều.

Ngay cả sau khi chúng ta mua lại, nhập hai công ty lại thành một, lợi nhuận tăng lên thực sự cũng có hạn, bởi vì khách hàng có tiền, hầu hết sẽ chọn chôn cất.

Lại không có khả năng để cho nhưng khách hàng không có tiền mới cần hỏa táng làm thêm một buổi tang lễ giá thấp, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến mục tiêu kinh doanh ban đầu của chúng ta.

Quan trọng nhất là, Hughes phu nhân trở thành kẻ gϊếŧ người còn đang chạy trốn, lão Darcy cũng đã chết, nguyên bản hai nhân viên cũng sớm không làm, chúng ta còn cần chiêu mộ nhân viên thêm lần nữa.

Ai chịu trách nhiệm quản lý mảng đó?

Mason, ngươi sẽ phụ trách sao?

Hay là Karen?

Tất cả mọi người đều đã có công việc riêng của mình ở nhà.”

"Phu nhân Winnie." Lúc này, thanh âm của Paul từ bên ngoài vang lên, hắn đi vào, có chút nhút nhát nói, "Ta vừa mới ngồi ở bên ngoài, nghe được các ngươi nói chuyện. Ron cũng nghe thấy.”

Để tỏ vẻ rằng hắn không cố ý nghe lén, Paul cũng dẫn Ron vào.

"Ừm."

Ron thò đầu ra, gật đầu.

"Ừm? Đây vốn là việc làm ăn trong nhà, ngươi cũng là một thành viên của công ty chúng ta, vốn không cần phải giấu ngươi.” Chú Mason nói.

"Cám ơn tiên sinh." Paul hít sâu một hơi, nói, "Tiên sinh, phu nhân, thiếu gia, nếu như có thể, ta muốn đem tiền tiết kiệm của ta lấy ra, đầu nhập vào phòng hỏa táng Hughes, đồng thời, việc vận hành bên kia cũng có thể do ta phụ trách.”

"Ngươi điên rồi sao Paul, ngươi có tiền gì để đầu tư?" Ron cười nói.

"Ta có 10 vạn lucoin."

"Chỉ 10... VẠN LUCOIN!!!” Ron hét lên, "Chúa ơi, làm thế nào mà ngươi có thể có nhiều tiền như vậy!"

Ron và Paul đã làm công việc vận chuyển thi thể ở Inmerais trong vài năm.

Chẳng qua Ron thì vẫn luôn trăng hoa, ngẫu nhiên còn vay tiền tiêu xài, Paul thì vẫn tiết kiệm được.

Dì Winnie nói: "Cũng không phải là không thể, bất quá phương diện cổ phần cụ thể, ta còn cần phải tính toán lại một chút. ”

"Được, phu nhân."

Thím Mary cười hỏi: "Xem ra Paul đã thành công trong việc ngắm trăng?”

Paul nhút nhát gật đầu, nói, "Vâng, vậy nên ta hy vọng sẽ làm một chút sự nghiệp cho riêng mình, để cô ấy có thể có một cuộc sống tốt hơn."

Ron chua chát nói: "Tại sao là cô ấy mà không phải là hắn (ta)?"

Chú Mason giơ tay lên nói: "Nếu chuyện này theo hướng này để làm, chúng ta có cần phải tuyển dụng thêm người mới không?"

Thím Mary duỗi thắt lưng, nhắc nhở: "Tốt nhất là hai người, bởi vì ta còn cần một nữ trợ lý, Minna cùng Lunt sắp học trung học, không có khả năng trong nhà có việc liền xin nghỉ ở nhà hỗ trợ, trừ phi hiện tại xác định bọn họ kế thừa gia nghiệp.”

Rất hiển nhiên, thím Mary không hy vọng Minna cùng Lunt cứ như vậy bị cố định nhân sinh, cho dù học theo cha bọn họ đi ra ngoài lang bạt thất bại bất đắc dĩ trở về, ít nhất cũng coi như là đã gặp qua phong cảnh bên ngoài đúng không.
Bình Luận (0)
Comment