Số 13 Phố Mink

Chương 1071

Lúc Karen mở mắt ra, phát hiện mình đang đứng trong một khung cảnh trắng

xóa, ở trước người của mình, có một cánh cửa.

Cánh cửa này cứ đứng sừng sững như vậy ở nơi này, hai bên cũng không có

vách tường, mà ở cách đó không xa, còn có năm cánh cửa, Karen có thể cảm

giác được, đây chắc là của năm đội viên trong tiểu đội mình.

Ngay cả Mas cũng bị ảnh hưởng sao?

Đúng rồi, điểm yếu của trận pháp phòng ngự ba lớp Kendos là ở phía bên dưới.

Nhưng việc triệu hồi huyễn thú từ dưới mặt đất lên, không, là để huyễn thú mai

phục ở dưới mặt đất để tiến hành đánh lén, phía tổ chức thật đúng là không quan

tâm thể diện.

Trong mấy vòng kiểm tra trước đấy, nền gạch, mặt đất, vẫn luôn được cho rằng

là bền chắc không thể phá vỡ.

"Huyễn cảnh tinh thần sao?"

Khóe miệng Karen mang theo nụ cười nhẹ nhõm, đưa tay chuẩn bị mở ra cánh

cửa trước mặt mình này.

Nhưng mà, khi tay Karen còn chưa chạm đến chốt cửa, cánh cửa này, bỗng

nhiên tự mở ra, sau đó phạm vi cánh cửa trở nên lớn vô cùng, bản thân thì trở

nên nhỏ bé, cảnh vật chung quanh biến thành vùng trời sao.

Vẻ mặt Karen bắt đầu nghiêm túc, điều này có nghĩa là rào chắn trong nội tâm

mình đã tự mở ra, làm sao có thể?

Bỗng nhiên, Karen nhận ra được, không phải rào chắn trong nội tâm của mình

bị bên ngoài mở ra, mà là mình, tiến vào "Nội tâm" thuộc về mình.

Vùng trời sao này để Karen cảm thấy quen thuộc, rất giống với khi mình và đội

trưởng cùng tiến vào trong "Đại não" của Ranedal trong không gian ý thức lúc

trước.

"Karen, cháu của ông."

Âm thanh của ông nội bỗng nhiên truyền đến.

Karen quay đầu lại nhìn lại, phát hiện hình ảnh sau lưng mình bắt đầu méo mó,

ông nội lúc trẻ tuổi đang đứng ở trước một cung điện, trong tay nắm lấy một

viên tinh thể màu đen, tỏa ra khí tức thần thánh.

"Ông nội?"

"Karen, cháu trai ngoan của ông, con đường của Thần Trật Tự, để cho cháu đi

lên thêm một lần nữa, cháu trở về vị trí nên ở của Thần Trật Tự."

"Cái gì?"

"Cháu là hi vọng của ông, mọi việc ông làm, cũng là vì để cháu có thể đi đến

bước cuối cùng kia, sau đó, ông sẽ cướp đi tất cả mọi thứ."

"Ông nội? Việc này không có khả năng."

"Ta không muốn mảnh vỡ Thần cách, ta muốn thành Thần!"

Nói xong, ông nội cầm mảnh vỡ Thần cách trong tay, bay về phía cung điện.

"̀m!"

Một vụ nổ kinh khủng mà người khác khó có thể tưởng tượng được, Karen

không khỏi nhắm mắt lại.

"Karen, a, bé Karen."

"Pall?"

Karen mở mắt ra, trông thấy Pall trong hình người đang bồng bềnh ở trước mặt

mình.

"A, bé Karen của tôi, cậu phải cố gắng lên nha."

"Cái gì?"

"Ánh Sáng đánh thức Trật Tự, vậy thì lần tiếp theo, nên đến phiên Trật Tự đánh

thức Ánh Sáng, ha ha ha..."

Pall bắt đầu nở nụ cười,

Cùng với tiếng cười của cô,

Phía sau của cô xuất hiện một bóng người cao lớn sáng chói, cũng đang phát ra

tiếng cười, ngay sau đó, một âm thanh oai nghiêm truyền ra:

"Ánh Sáng, trở về từ trong Trật Tự."

"Gâu! Gâu! Gâu!"

"Kevin?"

Karen xoay người, nhìn về phía một con chó vàng ở đằng xa đang chạy đến, đợi

đến khi Kevin chạy đến trước người, cọ đầu lên ống quần Karen, đang lúc

Karen chuẩn bị đưa tay theo thói quen mà vuốt ve cái đầu trọc lóc của nó, lại

trông thấy Kevin biến mất không thấy đâu, thay vào đó, là một người đàn ông

vẻ mặt buồn bã đang quỳ trước mặt mình nói:

"Xin ngài yên tâm, Thần Trật Tự vĩ đại, tôi sẽ ngủ say, chờ đợi ngài thức tỉnh,

người tùy tùng trung thành nhất của ngài Ranedal, sẽ cùng làm bạn với ngài một

lần nữa trên con đường trở về!"

"Không, không, việc này không có khả năng, không có khả năng!"

Karen đưa tay đè lên trán của mình.

Đúng lúc này,

Anh chợt phát hiện dưới chân mình xuất hiện một sợi Xiềng Xích Trật Tự, sợi

xích này bắt đầu kéo dài, kéo dài, lại kéo dài đến vô hạn, cuối cùng, kéo dài đến

một chiếc ngai vàng ở trên cao.

Phía trên ngai vàng, một bóng người to lớn đang ngồi, hắn ta uy nghiêm, hắn ta

oai phong, ngón tay của hắn, nắm lấy đầu của sợi xích dưới chân mình.

"Ta đang chờ đợi ngươi trở về, ta đang chờ đợi... Ta trở về."

Lập tức,

Ông nội, Pall, Kevin, Ngai Vàng Trật Tự, bao gồm từ lúc mình thức tỉnh ở thế

giới này cho đến bây giờ, mọi thứ nhận biết, đã thấy, tất cả mọi người, đều kéo

mặt nạ xuống, lộ ra một gương mặt khác.

Trong bọn họ có người kêu gọi mình, có người đang mong chờ mình, có người

đứng đợi chờ mình.

Hai tay Karen ôm lấy đầu của mình, anh cảm giác được, quy tắc mà mình nhận

biết, đang bị xé nát từng chút một, giống như là có vô vàn con mối nhỏ, đang

gặm nhắm bản thân mình.

Loại cảm giác này, rất giống với lúc sau khi mình đọc xong quyển sách « Sơn

Trang Rogart kia », nửa đoạn trước của quyển sách, mọi việc đều bình thường,

nửa phần sau, sự thiết lập của người và sự vật đều bị phá vỡ.

Bây giờ Karen đang cảm nhận được cảm giác cuồng loạn của nhân vật, mà kết

cục của nhân vật trong nguyên sách đó là... Hắn ta cũng điên rồi.

...

Trong bốn kết giới, đều có một con Pusien đang yên lặng lơ lửng ở phía trên,

ánh sáng trắng trên người của nó, tỏa ra trên mỗi người trong các tiểu đội.

Khác nhau ở chỗ, ba con Pusien là thật sự đang rất yên tĩnh, giống như là một

quả óc chó nhàn nhã, thể hiện ra năng lực thuộc về mình.

Nhưng có một con Pusien, nó cũng đang yên tĩnh, nhưng sâu trong ý thức của

nó, đã phát ra tiếng gào thét hoảng sợ.

Nó muốn gián đoạn tiến trình này ngay lập tức, nhưng lại phát hiện mình bây

giờ không chỉ không cách nào gián đoạn năng lực của mình, ngay cả cơ thể đều

không thể động đậy chút nào, mà phía bên ngoài, đối với tình huống hiện tại của

nó tự nhiên cũng không phát hiện ra được gì.

Nếu như linh hồn của nó có thể cụ thể hóa thành hình ảnh, có thể phát hiện nó

đang nhìn chằm chằm một người trẻ tuổi phía trước mặt, run lẩy bẩy.

Cứ ngỡ như nhìn thấy,

Sự kinh khủng thật sự!
Bình Luận (0)
Comment