Xe tang chạy trên đường lớn giữa đêm khuya, đầu ngón tay Alfred gõ hai cái
lên chiếc radio trong xe, một ca khúc thư giãn phát ra từ radio.
"Ta gối đầu lên tia nắng ban mai nơi hoang vắng, mong mỏi em xuất hiện; ta
dọc theo ánh đèn đường, tìm kiếm lấy dấu vết của em; ta nhìn qua dòng suối
nhỏ, tưởng tượng ra bóng người của em;
Tuổi trẻ từng luôn tìm kiếm con đường hướng về nơi xa xôi bí ẩn, lại không để
ý đến em vẫn đang đứng ở ngay nơi ban đầu..."
"Đây là bài hát gì?" Karen hỏi.
Có rất ít ca khúc có thể nghe ổn sau khi Karen "Phiên dịch" trong đầu.
"« Dấu chân », làm thơ phổ lời và soạn nhạc đều do cùng một người sáng tác, là
người Saint Andis, tên là Gundo, hắn đã từng tới Ruilan, thuộc hạ còn ăn cơm
chung với hắn một lần, khi đó thuộc hạ còn làm việc ở đài phát thanh."
"Tác phẩm của hắn gồm những gì?"
"Rất nhiều, ở phương diện về những nhạc khúc chủ đề tình yêu lưu hành hiện
nay, hắn rất nổi danh."
"Vậy trước kia sao chưa từng nghe anh mở mấy ca khúc của hắn?"
"Bởi vì giữa con người và bài ca hắn sáng tác, có hình tượng rất khác nhau, hắn
am hiểu sáng tác các ca khúc tình yêu, nhưng bản thân hắn trên phương diện
tình cảm lại cực kỳ phóng đãng, đã kết hôn qua sáu lần, còn có rất nhiều tình
nhân, đời sống rất rối loạn.
Cho nên thuộc hạ cảm thấy, mở những bài ca của hắn cho ngài nghe có chút
không thích hợp."
"Không có gì liên quan đến quy tắc, không có quan hệ gì."
Karen quay đầu, nhìn ra cảnh đêm phía ngoài cửa sổ xe.
Alfred hít sâu một hơi, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên vô lăng. Alfred muốn
dùng phương thức này để diễn tả sự thân cận cùng với thiếu gia, lúc trước khi
thiếu gia "Cảm ơn", mình bỗng nhiên cảm nhận được một loại "Cảm giác thân
thiết".
Có rất nhiều phương thức biểu đạt cảm giác thân thiết giữa người với người, ví
như đi ngang qua, đấm nhẹ một cái vào cánh tay của đối phương.
Thông qua phương thức có vẻ như “xúc phạm” nhẹ này, để thể hiện rõ ràng sự
thân cận giữa mình với đối phương, không phải là để cho người khác nhìn, mà
là cho bản thân mình nhìn.
Nhưng Alfred không dám đánh một cái vào tay thiếu gia của mình, anh chỉ dám
kể chuyện xấu của một vài tác gia cho thiếu gia nghe.
Thấy Karen không tức giận, trong lòng Alfred rất vui vẻ.
Lúc này, phía trước xuất hiện một chiếc xe hàng đang chạy, trên nóc xe hàng có
hai người mặc thần bào màu đen đang đứng.
"Thiếu gia, là thần bào Trật Tự."
"Chạy lên trước xem thử một chút." Karen dặn dò nói.
"Vâng, thiếu gia."
Xe tang bắt đầu gia tăng tốc độ, tiến đến gần xe hàng.
"Bịch!"
Một âm thanh truyền đến, hai cánh cửa của thùng sau xe trực tiếp rơi ra, Alfred
kịp thời đánh vô lăng qua, mới không để cho xe tang bị hai cánh cửa rơi trúng.
Bên trong thùng xe, có một người phụ nữ đang đứng, bên trong hai con ngươi
của cô ta hiện ra ánh sáng màu xanh lá, giang hai tay lên, trong chốc lát, hai sợi
dây leo to lớn xuyên qua nóc thùng xe, trói hai người mặc thần bào Trật Tự kia
lại.
"A..."
"A..."
Hai người lúc này phát ra tiếng kêu cực kỳ thê thảm.
"Ai."
Karen thở dài, cả người hóa thành khói đen bay ra khỏi cửa sổ xe, xuất hiện trên
nóc xe hàng, hai Lưỡi Đáo Ám Nguyệt màu đen nhanh xuất hiện trong tay của
Karen, vung qua hai bên, chặt đứt hai sợi dây leo.
Hai tên thần quan Trật Tự thoát khỏi dây leo ngã người xuống, trên người bọn
họ lít nha lít nhít vết máu, hiển nhiên những gai nhọn trên dây leo đã sớm đâm
vào trên người của bọn họ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ ở trên đó còn
có độc.
Từ dưới chân của Karen xuất hiện hai sợi Xiềng Xích Trật Tự, giữ cơ thể của
hai người bọn họ lại để không rơi khỏi nóc xe.
Đằng sau lưng người phụ nữ kia lại mọc ra hai sợi dây leo, đỡ lấy cơ thể của cô
ta đi ra khỏi thùng xe.
Hai sợi Xiềng Xích Trật Tự hất hai người về phía sau, rồi lập tức buông ra,
Alfred phía sau đã dừng xe lập tức đón được.
Người phụ nữ đã xuất hiện ở trước mặt Karen, cô ta hé miệng, phun ra một
mảng gai màu xanh lá cây.
Áo Giáp Hải Thần màu đen xuất hiện ở trên người của Karen, phía trên có điêu
khắc phù văn rất tinh tế và tỉ mỉ, những gai ngược này vừa chạm vào đã bị đông
cứng, ngay cả độc tố ở bên trong cũng chưa kịp nổ ra cũng đã đông cứng.
Karen nhanh chóng lao người về phía trước, lướt ngang qua người phụ nữ, Lưỡi
Đao Ám Nguyệt trong tay trực tiếp xuyên thủng ngực của cô ta, để lại một lỗ
thủng ở nơi đó.
Tốc độ tuyệt đối phối hợp với phòng ngự tuyệt đối, khi chiến đấu mọi việc sẽ
trở nên rất đơn giản.
Đáng tiếc, trong lúc tuyển chọn, mình đều không thể sử dụng ra.
Lập tức, Karen nghiêng người, ngón tay chỉ về phía trước, một tấm chắn xuất
hiện ở trước xe hàng.
"Ầm!"
Xe hàng trực tiếp đụng vào trên tấm chắn.
Sau khi Karen nhảy người xuống, lại lần nữa xuất hiện ở cạnh vị trí tài xế,
người điều khiển xe là một người đàn ông, sau khi trông thấy Karen lập tức giơ
lên một cái nỏ, bóp cò.
"Ông!"
Mũi tên thuật pháp của cái nỏ bị Áo Giáp Hải Thần của Karen ngăn cản, trước
khi nó kích nổ, một lớp băng bao phủ nó lại thành một quả cầu, quả cầu băng
này bay ra phía ngoài đường, nổ tung.
Người đàn ông rút ra môt cây dao găm, cũng không có tránh né, mà là cơ thể di
chuyển theo một độ cong quỷ dị, trong nháy mắt rời khỏi buồng lái bị biến hình
nghiêm trọng sau khi đụng phải tấm chắn rồi vọt về phía Karem.
Nhưng không đợi đến khi hắn tiếp cận Karen, bốn phía xung quanh hắn đã xuất
hiện một chiếc hộp hình lập phương.
"Trật Tự - Lồng Giam."
Karen giơ tay lên, Trật Tự Lồng Giam nổi lên trên không, sau đó lại vung tay
đập xuống, Trật Tự Lồng Giam trực tiếp đập xuống đất.
Người đàn ông ở bên trong càng không ngừng tấn công vào Lồng giam, nhưng
đòn tấn công của hắn cũng chỉ tiêu hao một chút năng lượng linh tính của Karen
mà thôi.
"Thiếu gia!"
Alfred khiêng hai người tới, đặt họ xuống mặt đất.