Số 13 Phố Mink

Chương 1089

Ánh nắng buổi sáng luôn luôn bình yên và thong dong như vậy, chảy vuốt mọi

vật từ trên xuống dưới.

Tay phải Karen cầm lấy một miếng sơn trà đưa vào miệng, tay trái thuận thế mà

lật ra một trang bút ký về trận pháp của ông Hoven, khối rubic đang lơ lửng

trước người kia lúc này đang nhanh chóng chuyển động.

"A ~ "

Karen nhìn đồng hồ, mình ngồi xem đã ba tiếng, Karen ngừng đọc, thu hồi khối

rubic lại.

Có bài học của lần học tập đến nỗi hôn mê lúc trước, bây giờ khi học tập Karen

cực kỳ chú ý đến thời gian.

Duỗi lưng một cái, Karen đứng người lên, đi ra bên ngoài phòng sách, Dora và

Doreen đang ngồi ở trong sân vẽ tranh, cô giáo Daisa đang đứng ở bên cạnh bọn

họ.

Lúc này Alfred đang cẩn thận và nhẹ nhàng sửa chữa cái sân, trong sân vườn

trồng rất nhiều cây hoa cỏ, vào thời tiết lúc này, chính là thời điểm mà chúng

sinh trưởng.

Karen thả nhẹ bước chân, ngồi xuống trên ghế dài, anh muốn ngồi ở đây phơi

nắng mặt trời.

Vừa lúc này Pieck đi ngang qua, sau khi trông thấy Karen lại lập tức lại đi quay

trở về, sau đó bưng mấy xấp báo đến cho Karen.

Đặt ở phía trên cùng đó chính là « Tuần Báo Trật Tự », trang đầu đề là giới

thiệu và nói rõ về biện pháp đổi mới cải cách của Giáo Đình, trang thứ hai thì là

hình của mình, chiếm gần như là một phần ba trang báo.

Đầu ngón tay đụng hai lần lên trên tấm ảnh, ảnh chụp tự mình bắt đầu chuyển

động, giống hệt tình huống lúc ấy ở hiện trường.

Vị phóng viên gọi là Meriye kia đưa tin rất kỹ càng, nhưng mà Karen cũng

không đọc kỹ tin tức liên quan đến mình, mà là khép tờ « Tuần Báo Trật Tự »

lại đặt ở một bên.

Bây giờ anh cần để cho não mình nghỉ ngơi một chút, cho nên cầm lấy tờ «

Nhật Báo Wien » ở bên cạnh.

Trang đầu đầu đề đang nói về một vụ kiện cáo: Một người lớn lên ở thuộc địa,

sau đó tới Wien để phát triển, từ công nhân cấp thấp nhất, cuối cùng trở thành

ông chủ của công ty khoáng sản, cáo trạng bộ tư lệnh lục quân Hoàng gia Wien.

Nguyên nhân là lúc hắn ta còn nhỏ, lục quân Wien đánh vào đất nước mà hắn ta

đang sống, đi tới ngôi làng của hắn, không chỉ có cướp sạch tài sản của các thôn

dân, còn đem tập trung phụ nữ trong làng lại để làm nhục.

Mẹ của hắn, cũng ở trong số đó.

Bây giờ hắn xem đây là lý do cáo trạng bộ tư lệnh lục quân Hoàng gia Wien,

yêu cầu bộ tư lệnh lục quân bồi thường và nhận tội đối với những hành động tàn

ác năm xưa.

Dạo gần đây tin tức này có thể nói là đã nhận được sự chú ý rất lớn, chỉ có điều

dạo gần đây Karen vẫn đang bận bịu chuẩn bị cho cuộc tuyển chọn, cho nên

cũng không hiểu rõ, đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác đó là cuộc

sống của anh trên mức độ nhất định đã rời khỏi những mối quan hệ trong xa hội

của người bình thường.

Karen rất khâm phục vị này, kiên nhẫn phấn đấu thật vất vả mới leo đến vị trí

bây giờ, lại đem của cải và sức ảnh hưởng của mình để được ăn cả ngã về

không, đưa ra vụ kiện cáo này.

Nửa phần dưới của trang đầu cũng có một tấm hình, bối cảnh của ảnh chụp hẳn

là toà án, phía trên có ba người trẻ tuổi đang khóc than.

Bọn họ là mấy người trẻ tuổi của ngôi làng năm xưa kia, gần đây vừa mới nhận

được thân phận công dân của Wien.

Có điều bọn họ không phải đến làm nhân chứng cho người chủ kia, mà là làm

nhân chứng cho bộ tư lệnh lục quân Wien.

Bọn họ ở toà án trên đấm ngực dậm chân, kêu khóc khan cả giọng: "Bà nội của

bọn họ và mẹ của ông chủ kia, năm xưa là gái điếm, cũng là vì tiền nên mới chủ

động đi phục vụ lục quân Wien, bọn họ đều là tự nguyện!"

"Thật ra, tôi cũng rất khó lý giải hành vi của bọn họ." Cô Daisa xuất hiện ở sau

lưng Karen, nhìn tờ báo nói.

Karen hỏi: "Rất khó lý giải?"

"Ngài cho rằng bọn họ là vì lấy được thân phận công dân mới ra tòa làm chứng

như vậy sao?

Thật ra cũng không phải, bọn họ là thông qua việc đến Wien học tập sau đó lấy

được giấy chứng nhận tốt nghiệp rồi làm việc đủ thời gian mới lấy được thân

phận công dân Wien, không phải là bởi vì vụ án này mới dùng thân phận công

dân để làm giao dịch với bọn họ, hơn nữa một người bạn làm phóng viên có nói

cho tôi biết, bọn họ cũng không bị hối lộ và uy hiếp.

Bộ tài chính của Đế quốc chuẩn bị cắt giảm quân phí của lục quân, mới ngầm

cho phép tổ chức vụ kiện cáo trận này, bộ tư lệnh của lục quân bị đánh đến nỗi

trở tay không kịp, ba người trẻ tuổi này, là chủ động xin yêu cầu đến làm nhân

chứng.

Cho nên, ngài có hiểu ý của tôi không, bọn họ là xuất phát từ nội tâm, thật sự

cho rằng như vậy, cũng tin tưởng như vậy nên mới khóc ròng ròng mà kể ra, bà

nội của bọn họ, là tự nguyện làm gái điếm phục vụ cho binh sĩ lục quân Wien."

"Tôi hiểu."

Cô Daisi tiếp tục mở miệng nói: "Nhưng sự thật là như thế nào, tôi tin tưởng tư

duy Logic của người bình thường đều có thể suy nghĩ rõ ràng, nhưng suy nghĩ

của ba người bọn họ lại khiến tôi không thể nào hiểu được."

Karen đặt tờ báo xuống, nói: "Việc này chỉ có thể nói rõ ra một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Đế quốc Wien đã cắt bỏ tinh thần của thuộc địa rất tốt."

"Cắt bỏ tinh thần?"

"Tựa như là cho giải phẫu triệt sản cho thú cưng vậy, thật ra thì tinh thần của

con người, không, là tinh thần của một dân tộc, cũng là có thể tiến hành thao tác

tương tự như vậy.

Thông qua các phương diện kinh tế, văn hóa, chính trị, nhất là văn hóa, dùng

các con đường và môi giới tiến hành điều khiển và dẫn dắt tinh thần của họ,

trước hết xóa đi sự nhận biết chủ thể về thân phận của bọn họ, sau đó một lần

nữa tạo nên nhận biết mới mà Wien muốn bọn họ có, từ đó hoàn thành việc cắt

bỏ tinh thần của một dân tộc.

Cô nghi ngờ bọn họ vì sao lại nói những lời hoang đường như vậy từ trong nội

tâm của họ, nhưng bọn họ đúng là xuất phát từ nội tâm mà tán đồng với suy

nghĩ này, tin tưởng vào nó.

Đây là một cách thức hoạt động của tâm lý mà cô không thể nào hiểu được, ở

chỗ của bọn họ thì nó gọi là suy nghĩ độc lập khách quan."

"Ngài Karen có nghiên cứu về phương diện này?"

"Không có, chỉ là đã gặp nhiều, cô Daisa không phải là người Wien?"

"Tôi là người Wien, có điều tôi có một nửa huyết thống của Saint Andis."

"A, ha ha." Karen cười cười, dự định kết thúc cái đề tài này.

"Ngài Karen, ta cảm thấy rất hứng thú đối với sự cắt bỏ tinh thần mà ngài vừa

mới nói, không biết ngài có sách báo liên quan gì có thể đề cử cho tôi không?"

"Thật xin lỗi, chỗ tôi không có."

"Vậy ngài cảm thấy, loại hiện tượng này về sau sẽ phát triển như thế nào?"

"Cùng với sự phát triển của các kỹ thuật truyền tin, loại hiện tượng này sẽ chỉ

càng trở nên ngày càng nghiêm trọng."

"Ngài Karen..."

"Tốt, tiểu thư Daisa, cô có khá nhiều vấn đề, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, thật

xin lỗi."

Cô Daisa có chút xấu hổ cười cười, nói: "Rất xin lỗi, quấy rầy ngài rồi."
Bình Luận (0)
Comment