"Người một nhà?" Pall nghi ngờ quay đầu nhìn về phía Alfred.
Cô bé vòng đến từ sau lưng người phụ nữ kia, nhìn Pall, cười nói: "Ngươi cũng
thật đáng yêu, giống như ta, cũng mềm mềm như bông."
Nói xong, trên người cô bé truyền đến âm thanh "Răng rắc" rất nhỏ, ngay sau
đó thì đứng ở nơi đó không nhúc nhích, nhưng rất nhanh, một quả cầu bông
mềm như nhung xuất hiện ở trên bờ vai của cô bé, chỉ thấy nó nhảy nhót một
chút, cũng nhảy đến trên bàn sách.
Pall nhìn cái thứ mềm mềm trắng đang không ngừng tiến lại gần mình, nghi ngờ
nói: "Ngươi là cái quỷ gì?"
"Ta gọi là Rimmer, ngươi thì sao?"
Pall không quan tâm câu hỏi của nó, mà là nhìn về phía Alfred, nâng bàn chân
lên chỉ vào người phụ nữ mặc áo trắng kia, hỏi: "Ta cảm thấy ngươi cần giải
thích một chút, nếu không ta sẽ đi báo cáo ngươi."
"Rimmer và tôi đã quen biết rất sớm, lúc trước tôi có tham dự một tổ chức rất
lỏng lẻo của dị ma mê hoặc ở thành phố York, nhưng bởi vì lần trước gặp cuộc
vây quét của bộ ngành trong Trật Tự Thần Giáo, cái tổ chức kia bây giờ cũng bị
giải tán, nhưng tôi và Rimmer vào lúc này nên quen biết nhau.
Câu lạc bộ mà tôi thành lập này, tôi là hội trưởng, Rimmer là phó hội trưởng, cô
ta là Anita, có quan hệ khế ước cộng sinh với Rimmer."
Những chuyện này, Pall là có nghe nói qua, bởi vì Karen có thói quen kể lại cho
họ nghe những chuyện xảy ra.
Pall cảm thấy, sở dĩ yêu tinh radio để cái quả cầu bông này làm phó hội trưởng,
mục đích là vì lôi kéo người phụ nữ sau lưng nó này.
Cảm giác này, cũng giống như mục đích mà Karen lôi kéo Richard vào tiểu đội
là vì lôi kéo cha của cậu ta vậy.
Anita đưa tay muốn bắt lấy Pall, Alfred thì chặn cô ta lại, nói: "Nó là sinh vật
cộng sinh với thiếu gì nhà tôi, xin tôn trọng nó, giống như là tôi tôn trọng
Rimmer vậy."
"Nó, vật cộng sinh?" khóe miệng Anita lộ ra nụ cười, "Thiếu gia của ngươi thật
là không kén ăn, vậy mà tìm một sinh vật cộng sinh yếu như vậy."
Pall: "!!!"
"Gâu gâu gâu!"
Kevin tức giận sủa về phía Anita.
Alfred nghiêm mặt nói: "Khi nói đến những việc liên quan đến thiếu gia nhà tôi,
xin giữ sự kính trọng lớn nhất, lời nhắc nhở này, tôi không muốn nhắc lại lần
thứ hai."
"A, không có trợ giúp của ta, ngươi cũng không thành lập nổi cái câu lạc bộ
này."
"Thế nhưng là, cái câu lạc bộ này của tôi vốn là vì thiếu gia nhà tôi nên mới
quyết định làm."
Rimmer dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía Anita, nó không hi vọng chị của
mình xung đột với Alfred.
Anita nói với Pall: "Ta thu hồi lời nói đùa khi nãy của ta, cũng bởi vậy mà xin
lỗi."
Pall quay đầu đi qua, không thèm nhìn cô ta.
Rimmer bay lên, một lần nữa quay vào trong "Cơ thể" của mình, cô bé khôi
phục hành động, mở miệng nói: "Anh Alfred, nên bắt đầu thuyết giảng, mọi
người hẳn là đều tới rồi."
"Ừm, Rimmer, ngươi giúp ta đi giữ trật tự cho hội trường một chút, nhắc lại một
chút quy định của hội trưởng."
"Được rồi."
Rimmer kéo tay của Anita đi ra khỏi văn phòng.
Alfred nhìn về phía Pall ngồi ở trên bàn sách của mình, nói: "Cảm ơn cô và
Kevin vội vã đến báo tin cho tôi."
Pall không để ý tới Alfred.
"Bây giờ tôi đi thuyết giảng trước đây, cô và Kevin cũng có thể tới nghe."
Nói xong, Alfred đi ra khỏi văn phòng.
Pall ngồi ở trên bàn làm việc, cái đuôi kéo dài ra sau, cúi thấp mặt mèo xuống.
Kevin nằm sấp ở trên bàn làm việc, kiễng chân sau lên, nhìn xem Pall trên bàn.
"Con chó ngu, mụ đàn bà kia nói ta là sinh vật cộng sinh yếu nhất."
Kevin lập tức lắc đầu.
Pall ngẩng đầu, bên trong đôi mắt giống như hai viên hổ phách, có một tầng hơi
nước đang phủ lên:
"Ta khó chịu a!"
"Gâu gâu gâu!"
"Nếu là trước đây, mụ đàn bà này dám nói lời như vậy với ta, ta chắc chắc sẽ đè
xuống đất rồi đánh cho mấy cái bạt tai, sau đó lột sạch quần áo treo lên trên cột
điện rồi!"
Hai chân trước của Pall càng không ngừng quơ qua quơ lại.
"Gâu gâu."
"Ta muốn trở nên mạnh hơn." Pall hít sâu một hơi, sau đó dùng chân lau đi màn
nước trong mắt, "Ta muốn mang dẫn dắt bé Karen!"
"Gâu!"
Sau khi Pall điều chỉnh xong tâm trạng của mình đứng người lên, Kevin lập tức
nhảy xuống dưới đất, nhảy nhót cơ thể, ra hiệu Pall ngồi lên.
Pall nhảy tới trên người của Kevin:
"Đi, chúng ta đi xem thử yêu tinh radio sẽ thuyết giảng về cái gì."
Làm mèo hơn một trăm năm, mặc dù vẫn giữ lại tính tình của một vị đại tiểu
thư năm xưa, nhưng nếu như không hiểu được làm sao để tâm trạng của mình
thư giải, con mèo đen kia đoán chừng đã sớm tìm cái sợi dây rồi treo cổ ở nhà
Inmerais rồi.
Kevin chở Pall đi tới hội trường, bên trong có gần ba mươi người đang ngồi,
hơn phân nửa trong số đó trên người đều tỏa ra mùi vị của dị ma, không toả ra
thì chính là dị ma biết che giấu mùi vị.
Anita và Rimmer ngồi ở vị trí hàng trước nhất, ánh mắt Kevin nhìn chằm chằm
bóng lưng Rimmer, dần dần trở nên nặng nề.
Lúc này, Anita tựa như cảm ứng được điều gì, quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn
thấy Pall đang cưỡi trên người Kevin, lơ đễnh lại ngồi thẳng trở lại.
Kevin lè lưỡi liếm môi một cái, nó nhớ kỹ người phụ nữ này.
Alfred thay một bộ đồ vest màu đỏ bó sát người, mang theo kính mắt đi lên bục
giảng, sau lời dạo đầu đơn giản, Alfred cầm lấy phấn viết lên trên tấm bảng ở
sau lưng một từ:
"Thần."
"Thần, dẫn dắt chúng ta tiến lên, nhưng chúng ta có từng suy nghĩ, Thần, cuối
cùng đứng ở chỗ nào?
Là đứng ở điểm cuối của con đường này?
Giống như có những người rảo bước trên đường phố của thành phố York, có
người đang ngồi trong cao ốc tay bưng cà phê, bên ngoài đang mưa, hắn có thể
vừa uống vào cà phê vừa nhìn những người phía dưới đang tìm chỗ trú.
Là đứng ở bên cạnh, cùng ngươi đi trên con đường này?
Lúc trời mưa, khi ngươi vất vả tìm chỗ trú, ngươi đi trước mặt đưa một cây dù
tới cùng nhau chia sẻ, hoặc là dắt ngươi đến một nơi gần đó để trú mưa.
Nếu để cho mọi người lựa chọn, các ngươi hi vọng thần là loại nào?
Tốt, vấn đề này để cho mọi người tiếp tục suy nghĩ sau khi trở về, đợi đến lần
sau lúc tổ chức gặp mặt, ta sẽ tổ chức để mọi người đến giao lưu.
Bây giờ, chúng ta muốn trình bày về đề tài thảo luận của buổi gặp mặt lần
trước: Chúng ta nên dùng thái độ như thế nào để đối mặt với những người trên
con đường trước mặt chúng ta?
Có rất nhiều con đường như cuộc sống, tu luyện, thậm chí là quá khứ, và tương
lai.
Thái độ, là khuynh hướng tâm lý mà chúng ta dùng để đối mặt với một vài đối
tượng đặc biệt, như người, quan niệm, tình cảm hoặc là sự kiện.khuynh hướng
tâm lý ẩn chứa sự đánh giá chủ quan của cá thể và cũng bởi vậy mà tạo ra hành
vi mang tính khuynh hướng.
Một thái độ đúng đắn có thể giúp chúng ta trong lúc cất bước trên con đường
của mình, nó không ngừng sửa đổi phương hướng của chúng ta, nhưng không
đến mức để chúng ta chệch hướng khỏi con đường.
Nó là bạn tốt của chúng ta, bởi vì nó có thể thúc đẩy chúng ta mọi lúc."
Alfred xoay người, viết xuống một hàng chữ trên bảng đen:
" 【 Thái Độ —— Làm sao để cảm nhận được hơi thở của mặt đất. 】 "