Số 13 Phố Mink

Chương 1108

Biệt thự mới được xây lại, ở trong vẫn còn mùi sơn gắt mũi, tất nhiên phương

diện thông gió thì căn biệt thự này làm không tốt.

Karen mở ra cửa sổ lầu hai, tiến vào từ nơi này, vừa mới bước vào đã nhìn thấy

phía sau cửa phòng tắm có người đang tắm, xét theo chiều cao, hẳn là một

người phụ nữ.

Helen?

Karen nhớ lại bộ dáng của cô gái kia, cô ta tóc dài, cô gái này, có thiên phú siêu

việt người thường đối với năng lượng Ánh Sáng, am hiểu thuật pháp.

Dời bước chân, Karen đi về phía phòng tắm, có điều anh không cảm thấy trong

phòng tắm có một người phụ nữ đang tắm là một chuyện vui vẻ gì, bởi vì trên

người anh bây giờ còn đang sử dụng thuật pháp "Ẩn thân", lúc trước mở cửa sổ

cũng không che giấu âm thanh.

Nói một cách khác, người phụ nữ đang tắm trong phòng tắm đã sớm phát hiện

ra mình bước vào, sở dĩ cô ta vẫn còn tiếp tục tắm, chỉ là để mình mất cảnh

giác.

Sau khi càng lúc càng rút ngắn khoảng cách với phòng tắm, cửa pha lê của

phòng tắm trực tiếp nổ tung, hai tia sáng trực tiếp bay thẳng về hướng Karen.

Karen mở tay ra, tạo ra một màn chắn ánh sáng bảo vệ trước người.

Bên trong phòng tắm, Helen phủ thêm áo tắm lên người vốn đang chuẩn bị

phóng ra thuật pháp tấn công thứ hai, nhưng sau khi trông thấy Karen sử dụng

thuật pháp Ánh Sáng, dừng động tác lại.

Karen cũng giải trừ thuật pháp ẩn thân ở trên người, lộ ra gương mặt mang theo

mặt nạ bạc.

Ở bậc thang lúc này xuất hiện bóng dáng của Vernon, trên người hắn đã bao

trùm bởi Áo Giáp Ánh Sáng, nắm trong tay một thanh đại kiếm Ánh Sáng, mới

vừa lên lầu đã bổ kiếm về phía Karen.

Karen né người sang một bên, tránh đi một kiếm này, đồng thời tay phải có

ngọn lửa Ánh Sáng đang cháy lên, quét về phía Vernon, Vernon vung đại kiếm

xua tan ngọn lửa đi, cũng ngừng thế công lại.

Nhìn Helen và Vernon, trong lòng Karen có cảm giác "Hoài niệm".

Lần trước lúc tiếp xúc với bọn họ, mình chỉ có thể giả bộ như người bình

thường, lúc hai bên đánh nhau, mình chỉ có thể dẫn Piaget và Bede trống xuống

tầng hầm.

Nhưng bây giờ lúc mình đối mặt với bọn họ, đã có thể rất thong dong.

"Ta không phải tới tìm các ngươi, hắn ở đâu?"

Karen không có trực tiếp đọc lên tên của "Will", anh lo lắng đây là tên giả của

ông lão kia.

"Trưởng lão Will chờ ngài trong phòng sách trên lầu." Helen trả lời.

Chờ?

Trong lòng Karen giật mình, mình đã bị phát hiện rồi sao?

Đối phương thậm chí đoán trước được mình sẽ đến tìm?

Theo lý, dấu ấn tinh thần ở trong phòng sách nhà mình là không có năng lực

truyền tin tức ra bên ngoài, cho nên, đối phương đoán được việc này là nhờ vào

dấu ấn tinh thần đã mất cảm ứng sao?

Tóm lại, Karen rất không thích loại cảm giác bị "Sắp đặt sẵn" như thế này.

"Ta đi gặp hắn." Sau khi để lại câu nói này, Karen đi ngang qua giữa người

Helen và Vernon, hai người liếc nhìn nhau, cũng không có ngăn cản.

Lên lầu ba, Karen đi đến trước cửa phòng sách, gõ cửa.

"Cốc... Cốc..."

"Mời vào."

Tay Karen nắm lấy chốt cửa, dừng một chút, lại từ từ mở cửa ra.

Sự thật chứng minh, là do mình cẩn thận quá mức.

Bên trong ngồi một ông lão mặc áo khoác màu xám gương mặt hiền hòa, tay

phải cầm tách trà tay trái cầm một quyển sách, đang đọc rất hăng say.

Chờ đến khi Karen đi đến trước mặt, ông ta mới ngẩng đầu, nhìn thoáng qua

Karen, nói: "Một chiếc mặt nạ rất tinh xảo."

Ông Will cầm lấy ấm trà, rót cho Karen một tách, đặt ở trước mặt Karen, tiếp

tục nói:

"Cậu đến còn sớm hơn trong dự đoán của ta đấy, chứng minh rằng trong lòng

của cậu rất sốt ruột, đúng không?"

Karen vẫn không trả lời.

"Cậu ngồi đi, không nên đứng." Will lưu luyến mà đặt quyển sách trong tay

xuống, kẹp một cái chặn sách vào trên trang đang đọc.

Ông ta rất thích đọc sách, điều này Karen hết sức rõ ràng, những quyển sách mà

ông ta thu thập rất thú vị, bây giờ Karen lúc giải trí thì đa phần đều đọc những

quyển sách mà ông ta thu thập.

Karen ngồi xuống ghế đối diện bàn đọc sách.

"Cậu thích xem sách sao?"Ông Will hỏi.

"Thích."

"Xem ra chúng ta thật sự rất có duyên a, ha ha, ta nghĩ, tất cả đều nhờ sự dẫn dắt

của Thần Ánh Sáng, không phải sao?"

Ông Will lại nhấp một ngụm trà, nói: "Thật ra cậu vốn cũng không cần phải cố

ý đi một chuyến đến đây, giữa ta và cậu vốn cũng không có gì xung đột, trái lại,

giữa chúng ta còn rất có duyên phận, dù sao thì trước khi quay về thành phố

York, thật không ngờ tới có thể biết đến sự tồn tại của cậu ở chỗ này."

Karen mở miệng nói: "Tôi cũng không nghĩ tới, ông sẽ còn trở về."

"Ta vốn không muốn trở về, nhưng dù sao cũng phải có người tới đánh thức hai

đứa bé này, không phải sao?"

"Sau khi đánh thức họ thì sao?" Karen hỏi.

"Về sau sao? Về sau ta phải trở về, ta không giống với hình tượng trong trí

tưởng tượng của cậu, ở trong giáo ta rất tự do, không có nhiều người nguyện ý

quản ta, cũng không có nhiều người có thể quản ta.

Đến nơi thuộc địa xa xôi để truyền giáo, để cho ta cảm thấy vui vẻ, cậu biết

không, thật ra quang minh đã sớm đặt chân đến nơi đó, chỉ có điều về sau lại

mất đi, cũng bị nơi đó quên lãng, nhưng một điều rất thú vị đó là đó thế mà lại

sinh ra một chi nhánh của Ánh Sáng, đối với cái này ta cảm thấy rất hứng thú, ta

muốn đi nghiên cứu nó.

Cho nên, ta sẽ không ở thành phố York mà ảnh hưởng đến cậu, xin cậu cứ yên

tâm."

"Được rồi, tôi đã biết."

Trong lòng Karen thả lỏng.

"Cho nên, hai đứa bé này cũng giao cho cậu."

Hả?

Giao cho tôi,

Là có ý gì?

...

Bên trong một chiếc xe Pens màu đen đang đậu ven đường, Kevin đang hưng

phấn mà dùng hai chân trước sờ lấy vô lăng.

Đột nhiên, một bóng người mang mặt nạ màu bạc xuất hiện ở chỗ ngồi kế bên

tài xế, sau khi xuất hiện thì tháo mặt nạ xuống.

Kevin quay đầu nhìn về phía hắn, trừng mắt nhìn.

"Uông?"

"Ngài là đang hỏi ta, vì sao ta lại xuất hiện ở đây à?"

Kevin gật đầu.

"Ta có hẹn gặp mặt với người ở chỗ này.

Không đúng, tại sao ngài lại ở chỗ này? Ngài ở chỗ này, vậy cậu ta đâu?"

Neo hỏi.
Bình Luận (0)
Comment