Số 13 Phố Mink

Chương 1121

Piro lại phun ra một vòng khói, nói: "Trả lời sai, ta sẽ ném cậu xuống dưới, có

ban thưởng, thì cũng nên có trừng phạt, đúng không?"

Karen lại do dự một chút, vẫn là mở miệng nói: "Toán cộng là sự tích lũy ban

đầu, nó chắc chắn không thể thiếu, bởi vì chỉ khi tích lũy đủ lượng thì mới dẫn

đến chất biến. Phép trừ cũng không phải dựa trên cơ sở của phép cộng mà bỏ đi

bớt, không phải trong lúc leo núi hoặc đi trên đường mà lùi bước lại, mà là lấy

một phương thức hoàn toàn mới, trang phục đơn giản để tiến đến, đại biểu cho

một sự thăng hoa trên việc giải quyết vấn đề."

Đám người Ventura ở bên cạnh mặc dù không thể nghe hiểu đội trưởng cụ thể là

đang nói về cái gì, nhưng cảm giác thứ mà đội trưởng đang nói đến có vẻ rất

ghê gớm.

Piro mím môi.

Sắc mặt của Karen bình tĩnh.

Nói cho cùng, anh cũng không muốn bị ném xuống biển.

"Cậu tên là gì?"

"Karen. Karen. Silva."

"Ở đại khu nào?"

"Đại khu thành phố York."

"Thầy của cậu là ai?"

"Không có thầy cụ thể, nhưng sẽ tự mình thường xuyên đọc sách học tập."

"Thế mạnh là trận pháp?"

"Không phải."

"Vậy thế mạnh là cái gì?"

Hơi nhiều... câu hỏi.

"Tôi là Đòn Roi Kỷ Luật."

"Đòn Roi Kỷ Luật? Chuyện này có chút khó đây." Piro nói một mình, bởi vì

hiển nhiên ông ta hiểu rõ sự sắp xếp tiếp theo của tầng lãnh đạo đối với nhóm

người trẻ tuổi vượt qua vòng tuyển chọn cuối cùng này và một trăm người khác

đã được lựa chọn để thực hiện cải cách.

"Cậu hiểu bao nhiêu về trận pháp?"

"Vừa mới qua mức cơ sở."

Piro xoay người, nhìn Karen, cười nói: "Trong hai năm này, không nên chậm trễ

việc học tập trận pháp, hai năm sau, cầm đồng tiền xu này... A, được rồi, tiền xu

cậu nên dùng thì cứ dùng. Hai năm sau, cậu trực tiếp tới đại khu Dinger tìm ta,

đến lúc đó ta sẽ kiểm tra trình độ trận pháp lúc đó của cậu."

"Vâng, thưa thầy."

Lúc này, những người rớt xuống biển kia lần lượt leo lên.

Piro bắt đầu nói chuyện như dội gáo nước lạnh lên nhóm người đang "Ướt

sũng" này.

Chờ sau khi nói xong, Piro vỗ tay lần nữa, đám người xuất hiện ở bên trong một

chỗ hang động đen như mực, bốn phía có mùi tanh hôi không ngừng bay đến.

"Hây!"

Trong hang động, trong nháy mắt đèn đuốc đều sáng lên, từng con yêu thú đi

đến trước mặt bọn họ, hình thái bọn chúng khác nhau, lại đều đang từ từ nhắm

hai mắt, giống như là ngủ thiếp đi vậy, nhưng trên người chúng nó lại có từng

sợi tơ đang cột.

"Sử dụng trận pháp cơ sở, cần căn cứ tình huống khác nhau của đối tượng khác

nhau để tiến hành phân chia, nhưng mà đêm nay ta dẫn các ngươi tới nơi này,

không phải là vì để nói cho các ngươi đối phó loại yêu thú nào thì cần dùng loại

trận pháp nào, mà là để các ngươi đứng trên góc nhìn của yêu thú, xem xét bọn

nó đang bị loại trận pháp nào giam cầm.

Cánh Cổng Luân Hồi đã tồn tại từ kỷ nguyên trước, suốt những năm tháng dài

đằng đẵng này, có lẽ chính bản thân Luân Hồi Thần Giáo cũng không biết rõ

bọn họ rốt cuộc đã bố trí bao nhiêu trận pháp ở bên trong và bên ngoài của Cánh

Cổng Luân Hồi.

Bắt đầu đi, tiếp đến trong khoảng thời gian ba tiếng, chính các ngươi tự mình

xem xét, chờ đến khi các ngươi quay trở về khách sạn, thông tin về mỗi loại yêu

thú và trận pháp tương ứng sẽ được gửi đến phòng của mỗi người, đến lúc đó lại

tự mình so sánh đúng sai.

Bắt đầu đi!"

"Vâng, thưa thầy."

"Vâng, thưa thầy."

Trong khoảng thời gian tiếp theo, tất cả mọi người theo đơn vị tiểu đội, bắt đầu

quan sát và phân tích từng con yêu thú.

Chỉ có điều bởi vì tiền lệ rơi xuống nước khi nãy, có vẻ Mas hơi không tự tin,

càng không ngừng bắt đầu trưng cầu ý kiến của Karen, mà lại hoàn toàn dựa

theo kinh nghiệm của Karen làm chủ, không còn cách nào khác, Karen chỉ có

thể an ủi cậu ta, để cậu ta nói thẳng ra cách nghĩ của mình.

Trong mắt của các thành viên khác, đội trưởng là đang biểu hiện sự rộng rãi độ

lượng của mình, tín nhiệm và cổ vũ thành viên trong đội.

Tập trung vào trạng thái làm việc, thời gian ba tiếng trôi qua rất nhanh.

Piro vẫn đang ngồi dựa lưng vào trong góc hút thuốc lúc này đưa tay gõ gõ lên

cái tẩu, đứng người lên, nói: "Thời gian không sai biệt lắm, tập hợp đi."

Đám người nhao nhao quay trở lại tập hợp.

"Các ngươi đều là những người trẻ tuổi vô cùng ưu tú, nói các ngươi là hy vọng

tương lại của Trật Tự Thần Giáo chúng ta thì cũng không quá đáng chút nào,

cho nên ta thực sự rất hi vọng sẽ dạy cho các ngươi càng thêm nhiều thứ, nhưng

đáng tiếc là... Ta lười."

Piro thở dài một hơi, tiếp tục nói:

"Còn lại một chút thời gian, ta lại dẫn các ngươi đi xem một phong cảnh."

Nói xong, sau khi Piro vung cánh tay lên, đám người lại xuất hiện ở trên sườn

núi một lần nữa, khách sạn ở phía đối diện bên dưới.

"Ta đã từng rất tò mò, những người từ xa xưa, để cho theo đuổi và tìm hiểu về

trận pháp nhằm mục đích gì?

Mới đầu, ta cho rằng là vì công danh và lợi lộc.

Bây giờ, ta vẫn như cũ cho rằng là vì công danh và lợi lộc.

Trong lúc này nhìn như không có sự thay đổi gì, nhưng lại có không cách nào

xóa đi sự thay đổi

Ví như,

Mấy cái trận pháp mà ta sáng tạo ra, không phải dùng để thực dụng, mà là để

cho cháu trai của ta vui vẻ, muốn lừa nó ăn thêm hai miếng bánh mì, ăn ít đi

một viên kẹo để tránh sâu răng."

Piro phủi phủi thần bào trên người mình, nhắm mắt lại, dưới chân ông ấy, xuất

hiện một tia cầu vồng, kéo dài hướng lên bầu trời.

Ông ta vẫy vẫy tay, ra hiệu tất cả mọi người cùng bước lên.

Đám người theo thứ tự bước lên cầu vồng, lúc Karen đạp chân lên, cảm giác

được cầu vồng dưới chân là do mấy loại trận pháp kết hợp với nhau mà tạo

thành, mặc dù đều là trận pháp sơ cấp, nhưng lại tạo thành một sự cân bằng

hoàn hảo.

Ngay sau đó, bầu trời bốn phía xuất hiện mây đen, nhưng những đám mây đen

này không có mang theo sấm sét và không khí căng thẳng, ngược lại bắt đầu

biến hình ra hình dáng của những con vật nhỏ, bắt đầu chạy, bắt đầu chơi đùa,

thậm chí, sẽ chủ động đi đến bên cạnh cầu vồng, chơi đùa với đám người.

Bên tai, truyền đến giai điệu bài hát, âm thanh vào lúc này biến thành thứ tự

nhiên và thuần túy nhất, quanh quẩn bên tai mọi người.

Piro dừng bước lại, giang hai cánh tay ra.

Trước mặt ông ấy, là màn trời.

Từng vệt sao băng, trượt xuống từ trên màn trời, thần bí và chói sáng trong bầu

trời đêm.

"Các người hãy nhớ kỹ, vẻ đẹp của cảnh này.

Hây hây!"

Tất cả mọi người đều bị luồng khí xoáy bao phủ, cơ thể cũng bắt đầu xốc nảy,

đợi đến khi luồng khí xoáy biến mất, đám người phát hiện mình đã quay về bên

trong phòng hội nghị.

"Hô..."

Karen thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Muri ngồi cùng hàng với Karen lúc này nghiêng người qua nói: "Một bài học rất

thú vị."

"Đúng thế."

"Nếu như không bị rơi xuống nước thì càng tốt."

"Không tốt."

"Ừm?"

"Bởi vì ta không bị rơi xuống nước."

"Ha ha ha, anh đây thật là..."

"Các ngươi đều đã đi đậu vậy!!!!!"

Lúc này, một người đàn ông trung niên trên người mặc thần bào Trật Tự viền

đỏ, ở phía sau hắn, còn có một đám nhân viên bảo vệ của khách sạn.

Muri đứng người lên, trả lời: "Chúng ta vừa mới đi học."

"Đi học?" Người đàn ông trung niên cữ ngỡ như là thấy quỷ, "Ai dạy cho các

ngươi?"

"Thầy giáo."

Người đàn ông trung niên chỉ vào mặt mình mà hô lớn:

"Ta mới là giáo viên đêm nay của các ngươi mà!"
Bình Luận (0)
Comment