"Sikson tiên sinh đã giúp ta đi tìm chủ xưởng, lúc này chủ xưởng mới bồi thường thêm một khoản tiền, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng coi như đủ thỏa mãn ta, ít nhất đủ trả tiền thuốc men còn có thể dư lại một chút.
Than ôi,
Mấy ngày trước, một ít công nhân bị bệnh khác đã kiện tụng trong chính quyền thành phố, bị thua, công đoàn đã tổ chức một cuộc diễu hành, thông báo với ta, ta cũng tham gia. Mặc dù ta không còn làm việc trong nhà máy nữa, nhưng ta vẫn là thành viên của công đoàn.
Karen tiên sinh, đôi khi những chủ nhà máy này, phải cho họ thấy được sức mạnh đoàn kết của chúng ta, nếu không họ... Họ thực sự sẽ không coi chúng ta là con người.”
"Đúng vậy, chú nói đúng."
"Ta còn bị chọn làm một trong những đại biểu của cuộc diễu hành, cùng những người lao động bị thương và bị bệnh đi ở hàng đầu tiên, ta cứ nghĩ rằng cuộc diễu hành này là để cho các chủ quản lý khu vực phía đông nhìn thấy được sức mạnh của chúng ta, nhưng ta lại không nghĩ tới rằng những người trong công đoàn lại lấy ra biểu ngữ cùng lá cờ ra rồi đẩy trách nhiệm cho ngài Sikson.
Ngay thời điểm đó, nhiều công nhân đã không hài lòng.
Có sao nói vậy, mấy năm trước cung cấp điện nước cho khu chúng ta, không phải là ngài Sikson sao, hình như sang năm còn làm thêm công trình cống rãnh, như vậy sau này vào những ngày mưa chúng ta đi ra ngoài sẽ không cần "khiêu vũ".
Sau đó, ngài Sikson đi ra để trấn an chúng ta, ngài ấy bước ra, chúng ta không làm ầm ĩ nưuax, công đoàn vẫn muốn mang theo chúng ta để đi hô khẩu hiệu, chúng ta không phản ứng với họ.
Ngài Sikson hứa với chúng ta, sau này thuế của khu vực phía đông sẽ được dành riêng cho một phần để trợ cấp cho người lao động bị thương và bị bệnh mãn tính vĩnh viễn, mặc dù số lượng sẽ không nhiều, nhưng chúng ta đã đáp ứng.
Điều đó có nghĩa là ta sẽ nhận được một khoản trợ cấp 200 lucoin mỗi tháng bắt đầu từ tháng tới.
Sau đó, chúng ta đã cùng nhau hô tên ngài Sikson.”
Khi Roth nói đến đây, trong mắt tràn đầy ánh sáng:
"Sikson tiên sinh vĩnh viễn là người của khu đông chúng ta, là thị trưởng khu đông do chúng ta đẩy ra, ha ha."
Karen gật đầu.
"Karen tiên sinh có ủng hộ ứng cử viên thị trưởng nào không?"
"Không, ta không có, ta không thích tham gia vào việc chính trị."
"Ta cũng không phải rất thích, nếu như các chủ nhà máy có thể coi công nhân chúng ta giống con người một chút."
Roth hít sâu một hơi, phun ra vòng khói:
"Ai lại nguyện ý mỗi ngày sau khi làm xong còn phải kéo thân thể mệt mỏi chạy đi nghe bầu cử gì chứ."
"Đúng vậy." Karen hùa theo.
"Bữa tối đã được chuẩn bị xong, cha, anh Karen." Sarah đến và hô to.
"Được rồi, để chúng ta xem thử mẹ thân yêu của ngươi chuẩn bị cho chúng ta món gì ngon tối nay."
Bữa tối rất phong phú.
Trước mặt mỗi người một đĩa mì, giống như mì hầm, bên trong có đủ loại rau củ và nước sốt, trên đĩa của Karen và Minna có thêm thịt mà có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đĩa của những người khác thì không có.
Ngoài ra, có một ổ bánh mì trước mặt mọi người, trước mặt karen và Minna là bánh mì bơ, những người khác là bánh mì đen.
Ngoài ra còn có một đĩa thịt xông khói nhỏ, cộng với một đĩa xúc xích nhỏ, một bát dưa chua lớn.
Thịt xông khói và xúc xích được đặt trước mặt Karen và Minna, trong khi dưa chua được đặt trong gia đình Roth.
"Mẹ, gà rán đâu?" Sarah tò mò hỏi.
Cô muốn mời người bạn tốt của mình và anh trai ăn thịt gà rán.
Mẹ Sarah cười: "Mẹ xin lỗi, hôm nay mẹ không có mua."
Sarah nhìn về phía Minna với một chút thất vọng, nói, "Thật không may, thịt rất thơm, lần sau ta sẽ mời ngươi đến nhà để ăn."
"Được." Minna cười gật đầu.
Trong ký ức của "Karen", hắn đã gặp được một ít cửa hàng bán gà rán ở chợ trời, vì tò mò, hắn đã cố tình mua để nếm thử, hương vị khá tốt;
Nhưng sau khi biết được thịt này là các loại thịt thừa được nhặt về từ nhà hàng và bãi rác ra rồi chiên lại, "Karen" về nhà nôn mửa nửa đêm, ngày hôm sau còn sốt.
Cho nên, Sarah nói "gà rán", hẳn là loại thịt đó, giống như dép lốp xe mà Roth làm, chỉ ở khu mỏ phố đông ở đây hưng thịnh và lưu hành.
Mẹ của Sarah nói dối cô rằng bà không thể mua nó, bà cũng không muốn dùng đồ thừa để chiêu đãi khách.
Mọi người bắt đầu dùng bữa tối.
Món mì giống như mì hầm này, hương vị quả thật rất tốt, nước sốt cũng rất ngon, mì có lực đạo, ăn rất đã, thích hợp ăn kèm với tỏi.
Nếu không có tỏi... Dưa chua?
Karen hơi đứng dậy, cầm lấy một quả dưa chua, cắn một miếng.
Hô...Vị chua thoải mái này, vội vàng ăn một miếng mì hóa giải, một loại đặc thù thỏa mãn cùng đã nghiện từ đó hình thành.
"Karen tiên sinh uống rượu không?" Roth hỏi.
"Không uống, ta lái xe tới."
Roth có chút nghi hoặc nói: "Lái xe không thể uống rượu sao?”
Bất quá thấy Karen quả thật không muốn uống, hắn cũng không mở rượu nữa, lại thấy Karen rất thích dưa chua, hắn liền đem dưa chua đặt ở trước mặt Karen.
Sau khi ăn mì, Karen bẻ bánh mì rồi chấm nước dùng để ăn;
Kỳ thực, hương vị bánh mì kèm bơ này kém hơn không ít, trong công thức nấu ăn của Karen, bữa ăn chính kết hợp với trái cây, bơ và các loại khác tồn tại, đều phá hủy cảm giác trải nghiệm ăn uống.
Địa thịt xông khói cùng xúc xích đã hết,
Karen giơ tay lên cự tuyệt mẹ của Sarah dùng dĩa thêm thịt xông khói và xúc xích vào phần mình, vỗ vỗ bụng, cười nói:
"Thật sự ăn không nổi, no rồi."
Lão thái thái cười nói: "Nhất định phải ăn no, không thể khách khí.”
"Không có khách khí, thật sự rất mỹ vị." Karen, đây không phải là cho có lệ;
Kỳ thực, trình độ thực sự của đầu bếp được thể hiện trong việc sử dụng các thành phần đơn giản để tạo ra hương vị tinh tế hơn, và trình độ nấu ăn của mẹ Sarah thực sự rất khá.
Minna cũng ăn xong,
Cũng vỗ bụng một cái, nói với Sarah:
"Sarah, mẹ ngươi nấu ăn cũng ngon như anh trai ta."
"Hắc hắc, đúng không." Sarah rất hạnh phúc và nhìn về phía mẹ mình.
Ăn cơm xong, sắc trời cũng đã tối đen.
Karen đưa Minna đi nói lời tạm biệt với gia đình của Roth.
Bà nội đứng lên, chủ động nói: "ĐI, tiễn khách, người ta cũng đưa Sarah về.”
Lão thái thái di chuyển rất bất tiện, cần Sarah dìu, Roth chống nạng, nhưng cả gia đình vẫn đưa Karen đến vị trí đậu xe.
"Cảm ơn vì buổi chiêu đãi."
Karen cảm ơn gia đình Roth, đồng thời nói với Sarah: "Thường xuyên đến nhà Minna chơi.”
"Các ngươi cũng vậy." Lão thái thái cười nói.
Karen ngồi vào ghế lái, vừa khởi động xe xong, liền thấy mẹ của Sarah đưa một cái lọ nhựa vào trong cửa sổ xe, Karen quay đầu nhìn, bên trong chứa đầy dưa chua.
"Hình như nó khá phù hợp với khẩu vị của cháu, mang về nhà cùng gia đình nếm thử."
"Cám ơn phu nhân."
Karen cảm ơn, không từ chối, nhận lấy cái lọ.
Roth đứng bên cạnh thì nhỏ giọng học theo giọng Karen nhẹ nhàng đυ.ng vào thê tử của mình:
"Cám ơn phu nhân, hắc hắc, phu nhân, có nghe thấy không, hắn kêu ngươi là phu nhân."
Mẹ Sarah đỏ mặt và không quan tâm đến chồng mình.
"Lần sau gặp lại." Minna hô to qua cửa sổ xe.
"Tạm biệt."
Karen khởi động chiếc xe tang và lái xe về phía đầu đường;
Phía sau xe,
Gia đình Roth vẫn đứng đó dõi mắt theo.
Karen nhìn qua gương chiếu hậu,
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt và thưa thớt trên khu mỏ,
Gia đình Roth đang đứng đó,
Giống như một bức ảnh cũ tĩnh lặng,
Đang dần chuyển sang màu vàng.