Số 13 Phố Mink

Chương 1202

Nếu nói cho đúng thì khu quần cư của Đầm Nước Tưởng Niệm khác biệt với

khu quần cư của Thành Hesse và Hang Đá Hắc Ám trước đây, thuộc tính của nó

càng rõ ràng và cũng không xuất hiện hình thức thế lực.

Bởi vì những linh hồn sống xung quanh khu vực Đầm Nước Tưởng Niệm, bọn

chúng xem đầm nước này giống như là một nơi để lĩnh ngộ và tu luyện. Muốn

đến có thể đến, muốn đi cũng có thể tùy ý đi, rất là tự do.

Mỗi người đều dựng lều vải riêng của mình, nếu muốn dựng lều của mình càng

gần khu vực đầm nước thêm một chút thì cần phải dựa vào thực lực của mình để

tranh giành.

Cho nên, "Không khí học thuật" của nơi này rất nồng nặc.

Mặc dù như thế, cũng không có thế lực bên ngoài dám đến can thiệp và chiếm

đoạt khu vực này, không nói đến việc đám người ở lại đây của khu quần cư

xung quanh Đầm Nước Tưởng Niệm này sẽ vì vậy mà tập hợp lại để phản

kháng, qua nhiều năm như vậy, những người ở lại học tập rồi rời Đầm Nước đi,

thật ra càng nhiều hơn.

"Cho nên, nơi này là xem như là Suối Thần sao?" hiển nhiên Pacio cảm thấy rất

hứng thú với chuyện này.

Muri trêu chọc nói: "Đúng vậy, cậu đi uống đi, uống vào một ngụm có thể để

cho cậu trở nên thông minh hơn một chút đấy."

Karen cầm một túi nước uống, Ventura bên cạnh đưa một cái bát màu đen sì

qua, bên trong có bỏ thêm một ít gia vị, đều là tự mang theo bên trong ba lô.

Ashley lại gần hỏi: "Đội trưởng, chúng ta lúc nào mới đi vào đây?" Tất nhiên,

cô đã hào hứng không kịp chờ đợi.

Nhiều người đều có đồ chơi mới rồi, kết quả cô còn chưa có, chắc chắn đang

trông mà thèm.

"Chờ đến khi đám người Mas bố trí xong trận pháp rồi lại nói sau, mà lần này

cũng không thể trực tiếp tới cửa, ta dự định trước hết phái người truyền tin, để

cho bọn chúng có thời gian một ngày để cân nhắc, để nội bộ của chúng đưa ra

quyết định kỹ càng."

Karen không muốn kéo dài thời gian, anh hi vọng lần này cũng giống với khi ở

Hang Đá Hắc Ám, sau khi mình đến cửa không bao lâu thì ba vị đứng đầu của

Hang Đá Hắc Ám đã đi ra cùng với mình.

Nhưng hình thức của Đầm Nước Tưởng Niệm cũng không giống, không có hệ

thống thứ tự trên dưới nên rất dễ dàng dẫn đến việc gặp phải tình huống bất ngờ

khiến cho hiệu suất giảm xuống.

Tình huống bết bát nhất chính là, sau khi mình đến cửa, bên kia không thể lựa

chọn ra được người thích hợp, kết quả là một đống người bắt đầu lao vào tranh

giành Điềm Lành.

Bởi vì nguyên nhân này mà nổ ra xung đột thì thật không đáng.

Cho nên, vẫn nên chừa thời gian, để nội bộ của bọn họ tự giải quyết tốt.

"Được rồi, đội trưởng." Ashley lại lui trở về, bắt đầu nấu cháo của mình. Muri

sờ lên bắp đùi của mình, nhìn về phía Karen, muốn nói lại thôi.

Karen nhẹ gật đầu với cậu ta, ra hiệu có thể nói không cần để ý.

Nhưng Muri mím môi, vẫn kiên trì chỉ chỉ ra phía ngoài.

Karen chỉ có thể đứng dậy, bưng bát cháo vừa ăn vừa đi cùng với Muri ra bên

ngoài nơi cắm trại. Muri nhỏ giọng nói: "Tôi cảm thấy đùi của tôi hai ngày nay

ngứa rất dữ dội." Karen cười nói: "Cậu bị bệnh gì nên nổi mẩn ngứa rồi sao?"

Muri thế mà bị cái lông sư tử to như thế đâm vào chân, cọng lông dài như thế,

lúc ấy để Karen cảm thấy mình vẫn còn rất may mắn.

"Anh cũng biết tôi là đang có ý gì, anh không thấy ngứa sao?"

"Không ngứa."

"Anh không cảm giác được gì hết à?"

"Không có."

Muri trừng mắt nhìn, nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ thật là tôi bị bệnh mẩn ngứa?"

"Cũng có thể là loại bệnh khác."

"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng."

"Được rồi, không đùa cậu nữa, chắc là Gaitanbert muốn tới."

"Nhưng vì sao anh không có cảm giác được gì?" Muri khó hiểu nói.

Karen nhìn vị trí vảy rắn được cắm vào trên bắp tay mình, lắc đầu, nói: "Có thể

là bởi vì ta vẫn luôn cung cấp năng lượng để bổ sung cho duy trì việc phong ấn

nó."

"Bổ sung để duy trì phong ấn?"

"Ừm."

Miếng vảy rắn kia lúc được đưa vào trong cơ thể Karen, bên ngoài bao phủ bởi

trận pháp, nhưng tình huống trong cơ thể của Karen có chút đặc biết.

Nếu sử dụng cách giải thích theo kiểu khoa học thì nguyên nhân là do hệ miễn

dịch trong cơ thể của mình tương đối mạnh, nhiều lúc thậm chí Karen còn đang

lo lắng mảnh vảy rắn kia sau khi mất đi sự bảo vệ của phong ấn sẽ bị cơ thể của

mình hòa tan.

"Tôi cảm thấy, hắn ta sắp tới, hoặc là, hắn đã tới."

"Ừm, ta rất đồng ý với câu nói nhảm này của cậu."

"Bây giờ tôi vẫn còn an toàn chứ?"

"A." Karen không nhịn được cười.

Muri cười, nói: "Mang theo hi vọng chờ chết, là sự dày vò lớn nhất trên thế

gian, còn dũng khí của con người, thường thường sẽ giảm dần theo thời gian."

"Ừm, đúng vậy, ta hiểu."

Ngay từ đầu khi Muri tiếp nhận nhiệm vụ này, cả người đều tỏa ra dáng vẻ sẵn

sàng hy sinh bất cứ lúc nào. Nếu như khi đó Gaitanbert xuất hiện trước mặt của

cậu ta ngay lập tức thì cậu ta sẽ không chút do dự mà dung hợp cùng với nó.

Bây giờ hy vọng bị treo lơ lửng, thời gian càng ngày càng dài, cậu ta đã không

có cách nào duy trì sự bình tĩnh lúc đầu nữa, bởi vì trên bản chất, bản năng con

người vẫn muốn tìm cách để sống sót.

"Ta để cho Mas làm một quyển trục kết nối tinh thần trong lúc đi đường, cậu

cũng

biết chứ?"

Muri lấy ra hai quyển trục nói: "Ta biết, cho nên ta để cho Digart và Pacio cũng

làm cho tôi hai phần."

"Trách không được hai người bọn họ trên đường cũng mặt ủ mày chau giống

như Mas."

"Tôi không biết tác dụng cụ thể của nó, nhưng tôi cảm thấy, có thể nhiều chuẩn

bị mấy cái."

"Không cần thiết, một cái quyển trục là được rồi."

"Ý của anh là, trong thời gian của một quyển trục đã đủ để anh giải quyết vấn

đề này rồi sao?"

"Không, ý của ta là nếu như trong thời gian một quyển trục mà ta còn không thể

thành công vậy thì cậu xong đời rồi.”

Muri: "."
Bình Luận (0)
Comment