"Dù sao, bọn họ thì xem là cái thá gì?"
Câu này,
Làm cho trong lòng Karen bị sốc.
Không,
Cơ hồ có thể nói là... Bị nứt ra.
Bản thân từ khi tỉnh lại đến nay vẫn luôn thu thập và tạo nên hệ thống nhận thức đối với thế giới này, cho dù mình đã tiến hành sửa chữa rất nhiều lần đối với việc này, nhưng vẫn không hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng đến từ nhận thức đã định từ đời trước.
Đây là một thế giới thực,
Đây là một thế giới có hệ thống có xã hội có cơ cấu,
Lúc trước mình chỉ để ý đến loại "tiểu đả tiểu nháo" giống như Alfred và bà Molly,
Nhưng vẫn không có nhận thức sâu sắc,
Cái này,
Đây là một thế giới mà Thần linh nắm quyền!
Vậy nên, sau khi Alfred cảm thấy mình là "Tà Thần", trực tiếp quỳ xuống, hoàn toàn bất chấp mặt mũi chỉ để dâng lên cho mình những lời nịnh nọt và ca ngợi;
Không phải vì Alfred khoa trương, làm ra vẻ;
Lỗi không phải ở A fo,
Là ở bản thân hắn, Karen.
Là chính mình, đã không thực sự "hiểu" thế giới.
Ngươi cảm thấy biểu hiện của hắn rất buồn cười;
Người ta có thể còn đang cười ngươi, rõ ràng đã hóa trang thành chú hề đứng trên sân khấu, lại còn ở đó giả bộ đứng đắn.
Cũng bởi vậy,
Dis mới có thể hỏi mình: Tại sao cháu lại cảm thấy ông nội của cháu sẽ sợ những thứ này?
Bởi vì mình vẫn luôn đem ông nội coi thành loại hình tượng cao nhân ẩn sĩ này, yên lặng duy trì trật tự nào đó, rồi lại phải kính sợ quy tắc.
Nhưng trên thực tế,
Không phải.
Đứng ở góc độ của Trật Tự Thần giáo,
Đứng ở góc độ của Dis,
Đứng trong quan điểm của các quy tắc Trật Tự,
Sự tồn tại khiến hắn phải sợ, kỳ thật rất ít.
Thứ mà mình cố kỵ, thứ mà mình lo lắng, thứ mà mình sợ phải dính vào,
Trong mắt Dis,
Không đáng để đề cập đến.
Không phải là hắn ta không quan tâm, mà là hắn ta khinh thường.
Karen lại nghĩ đến chú Mason lúc trước quỳ xuống ở tầng một thống khổ gầm nhẹ,
Khi trở về, chú đã từng nói: Cha chỉ là một linh mục, nói những điều này với ông, sẽ chỉ làm cho cho cha thống khổ và buồn rầu.
Lúc ấy mình còn ở trong lòng phủ nhận:
Không,
Dis không giống như một linh mục bình thường.
Được rồi, được rồi.
Kỳ thật nhận thức của mình và chú Mason, giống như chó chê mèo lắm lông.
Hắn không hiểu về cha hắn, mà mình cũng chẳng hiểu rõ về ông nội.
Karen kinh ngạc nhìn Dis,
Hắn cũng không cho rằng Dis đang nói giỡn, loại người như hắn, căn bản sẽ không nói giỡn.
Sở dĩ nhất thời không nói nên lời,
Là bởi vì đầu óc hiện tại trống rỗng, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
"Cháu có thể dẫn đường." Dis nói.
"A, được."
Karen đi ra khỏi thư phòng, Dis đi theo phía sau hắn, Karen đi đến góc cầu thang, chuẩn bị xuống lầu, quay đầu lại nhìn về phía Dis.
"Làm sao vậy?" Dis hỏi.
"Đi đâu?"
Ta dẫn đường, nhưng mà đi đâu?
"Đến nhà của ông Montford, ứng cử viên thị trưởng."
Karen nghe vậy, hỏi: "Nhưng, nhà của hắn ta... ở đâu?”
Dis nhìn Karen,
Karen cũng nhìn Dis.
Hai ông cháu, cứ như vậy đứng mặt đối mặt ở góc cầu thang, một hồi lâu, không ai nói gì.
Một lúc lâu sau,
Dis có chút khó hiểu nói với Karen:
"Vừa rồi, là cháu gõ cửa đi vào thư phòng của ta, đúng không?"
"Đúng vậy, ông nội."
"Là cháu nói cho ta biết, chuyện này rất có thể có quan hệ với dị ma, đúng không?"
"Đúng vậy, ông nội."
"Cũng là cháu nói cho ta, người được hưởng lợi nhiều nhất cũng sẽ có nhiều khả năng là nghi phạm nhất, và chính là ứng cử viên thị trưởng Montford tiên sinh kia, đúng không?"
"Đúng vậy, ông nội."
Dis gật đầu,
Đặt tay lên người,
Rất nghiêm túc hỏi ngược lại:
"Cho nên, bây giờ cháu nói cho ta biết thật ra cháu không biết nhà của hắn ta ở đâu?"
"Cháu..."
Trong nội tâm Karen hiện ra vô số tiếng gầm gừ:
Cái này có thể trách ta sao?
Cái này có thể trách ta sao!
Ta làm sao biết ngươi thế nhưng có thể trực tiếp dẫn ta tới cửa tìm lão đại phía sau màn?
Bình thường đối mặt với loại quyền quý này, không phải là trước tiên nên bắt đầu từ manh mối địa phương nhỏ, tìm chứng cớ, bắt những tiểu lâu la, từng bước từng bước thuận theo mò mẫm, lại bị đối phương uy hϊếp, lại bị đối phương diệt khẩu mấy đồng đội, cuối cùng thật vất vả mới tìm được cơ hội, mạo hiểm thật lớn đem chứng cớ công khai cho mọi người sao?
Cho dù ngươi biết người đứng sau chính là người kia, nhưng hắn là quyền quý a.
Cho dù bọn họ đã đặt trước phòng tang lễ, bọn họ liền mỉm cười với ngươi, liền đối với ngươi bày ra phong độ của bọn họ, bọn họ trào phúng ngươi cho dù biết sự thật lại có thể làm gì ta, ngươi cũng vẫn phải căn răng nuốt vào trong bụng.
Dù sao thì, quy tắc là do họ lập ra.
Tuy nhiên,
Người lại nói với ta,
Đi thôi.
Bây giờ chúng ta sẽ đến hắn ta để nói chuyện với hắn ta?
Có cảm giác như,
Mắt thấy sắp bắt đầu quay phim,
Ta và ngươi chuẩn bị lời thoại của cảnh tiếp theo,
Kết quả phát hiện, hai chúng ta, căn bản không phải lấy cùng một kịch bản.
Dis nhìn Karen không nói nên lời,
Thở dài,
Nói:
"Cho nên, kỳ thật cháu cũng chưa chuẩn bị xong bất kỳ cái gì sao?"
"Cháu..."
"Ta tưởng ngươi đã chuẩn bị xong, cho nên mới đến thư phòng gọi ta."
"Cháu..."
"Vậy mục đích vừa mới tới tìm ta là gì?"
"Cháu..."
"Cũng không có khả năng là bởi vì lương tâm trong lòng bối rối, cho nên nghĩ đến chỗ ta thử một chút, nhưng kỳ thật chính cháu căn bản không nghĩ tới ta có thể ra mặt làm cái gì?
Nói tóm lại,
Cháu đến tìm ta, khóc một, cầu xin sự an tâm?"
"Vâng."
Karen thừa nhận điều đó.
Bởi vì người bị hại cũng không phải là một nhà của Roth, cho nên hắn còn chưa hoàn toàn mất đi lý trí, nhưng nội tâm của hắn cũng không dễ chịu, giống như chú Mason, bị bóng ma nhà người ta hoàn toàn đè ép, rồi lại ở trong sợ hãi bó tay bó chân, cuối cùng... Chỉ có thể nhận mệnh, che đậy lương tâm của mình, nhiều lần nỉ non "đây chính là bi ai của tiểu nhân vật" để an ủi mình.
Kỳ thật, nội tâm của mình, ngay cả chuẩn bị để làm ra động tĩnh lớn, cũng không có chuẩn bị tốt.