Dòng máu của con diều hâu đã hóa thành ngọn lửa rực cháy, có lẽ đây đã là sự
chuẩn bị sẵn từ trước để nhắm vào bà ta, nhưng Rylisa cũng không thèm để ý
những thứ này, khi ngươi đã đói tới một mức độ nhất định, dù biết rõ là độc
dược, ngươi cũng sẽ không chút do mà coi nó như đồ ăn mà nuốt xuống.
Từng đội quân đang tập trung lại phía dưới Cánh Cổng Luân Hồi, hình thành
từng đội hình khác nhau, có đội hình nhiều người, hơn nghìn người, có đội hình
ít người, chỉ có mười mấy cái. Cờ của bọn họ cũng không giống nhau, tộc huy
cũng không giống, đây không phải lực lượng của Luân Hồi Thần Giáo, mà là
thế lực của các gia tộc phía dưới Luân Hồi Thần Giáo.
Trong cuộc chiến tranh giữa Luân Hồi và Trật Tự, thế lực gia tộc gần như
không chịu bất cứ sự tác động nào, mà Luân Hồi sở dĩ nhanh chóng đầu hàng
trước Trật Tự như vậy, cũng là bởi vì không có tiềm lực chiến tranh. Bởi vì lúc
ấy thế lực gia tộc dưới sự cầm đầu của gia tộc Simerson, cũng không nguyện ý
dùng lực lượng của gia tộc để chống lại Kỵ Sĩ Đoàn để kéo dài cuộc chiến.
Người sáng suốt cũng đều rõ ràng, trừ phi những Thần Giáo chính thống khác
lựa chọn tham chiến trợ giúp, nếu không Luân Hồi không có khả năng chiến
thắng cuộc chiến tranh này, bọn họ tất nhiên sẽ là kẻ thất bại trong trận chiến
này, nhưng nếu như có thể tiếp tục kéo dài chiến tranh thì có thể giành được
càng nhiều điều kiện tốt, giảm xuống tổn thất.
Nhưng thế lực gia tộc, cự tuyệt việc tiêu hao lực lượng để tiếp tục kéo dài cuộc
chiến. Đứng trên lập trường của bọn họ, bọn họ càng muốn chiến tranh nhanh
chóng kết thúc, lại lấy danh nghĩa thua trận làm cớ để trỗi dẫy, cầm lại vị trí của
mình. Sau cuộc chiến thì người của dòng họ Simerson lại trở thành Người Gác
Cổng một lần nữa, đó chính là biểu tượng trực tiếp nhất thể hiện cho sự trở về
của thế lực gia tộc.
Nếu không, như lúc bình thường, y theo thực lực tổng hợp của Luân Hồi Thần
Giáo lúc ấy, như thế nào đi nữa cũng không có khả năng đầu hàng ngay trong
ngày đầu tiên. Cũng bởi vậy mà Trật Tự Thần Giáo tích cực học tập "Bài học từ
chiến thắng này": Dùng người trẻ tuổi trong cuộc tuyển chọn lần này làm làm
điểm xuất phát, một cuộc cải cách nhằm vào các thế lực của gia tộc, đang bắt
đầu.
Lúc Romir xuất hiện ở trên không trung, từng đội hình của các gia tộc ở phía
dưới hòa trộn vào nhau, dựa theo thành phần thuộc tính mà ghép lại thành đội
hình chiến tranh phù hợp, các vị chủ giáo phối hợp cùng với các tộc trưởng,
đang tổ chức nguồn lực lượng cũng không yếu ớt này.
Hai mắt của Romir nhắm nghiền, bà ta thân là Người Gác Cổng, đương nhiên
biết rõ Luân Hồi Thần Giáo hiện tại có tồn tại một vấn đề rất lớn, nhưng bà ta
lại không có cách nào để giải quyết, bởi vì bà ta vốn cũng là một phần của vấn
đề.
Nhưng bây giờ, bà ta bỗng nhiên ý thức được, vấn đề đã khuếch tán đến bên
trong của Cánh Cổng Luân Hồi. Thời gian Rylisa đi ra khỏi Cổng nhanh hơn rất
nhiều so với trong dự đoán của mình, điều này có nghĩa rằng Luân Hồi Thần
Giáo phía trong Cổng cũng không ngăn cản có hiệu quả, thậm chí, có lẽ còn
không có bất cứ sự ngăn cả nào.
Mà em gái của mình, trong lúc truyền tin với mình, vẫn luôn nói mình phải vất
vả và trả một cái giá lớn chừng nào để ngăn cản, nói với mình đã trì hoãn bước
tiến của Rylisa, thậm chí còn cầu xin mình giảm bớt số lượng người tham gia
thí luyện mỗi mười năm và giảm bớt số lượng linh hồn của Luân Hồi Thần Giáo
trong Cổng được chọn lựa.
Nhìn lại khe hở ở giữa Cổng, lúc này một cánh tay và một cái đầu của Rylisa đã
nhô ra ngoài, Romir đã biết, em gái của mình không chỉ muốn có thực lực, nó
còn muốn Luân Hồi Thần Giáo phía ngoài Cổng phái trả một cái giá càng lớn.
"Rống!"
Thi thể của diều hâu sau khi bị cắn nát một nữa, cuồi cùng bị Rylisa vứt xuống,
mảnh vụn còn lại của cơ thể rơi vào từng bãi nước mủ lúc trước, rất nhanh, từ
bên trong đó sinh trưởng ra con côn trùng lớn ngang người bình thường, thi thể
không ngừng tan mất, số lượng côn trùng cũng càng ngày càng nhiều.
Rylisa bắt đầu dùng sức đẩy Cổng, thử để lồng ngực của mình từ chui qua khe
hở, tiếng cọ xát chói tai không ngừng truyền đến, vô số năm qua, Cánh Cổng
Luân Hồi, lần thứ nhất có được đãi ngộ thật sự của một..."cái cửa".
Tất cả mọi người vào lúc này ngẩng đầu, phía trên xuất hiện một cái lỗ đen, từ
trong lỗ đen, có từng luồng khí thế mạnh mẽ đang tràn ra, đó là các Trưởng Lão
của Luân Hồi Thần Điện. Romir di chuyển về phía trước, đi tới phía trước Bích
Thần.
"Bích thần, ta là Người Gác Cổng Luân Hồi, ta lấy danh nghĩa của Người Gác
Cổng để thề với ngài, nếu như bây giờ ngài lựa chọn lui về bên trong Cổng,
Luân Hồi Thần Giáo chúng ta sẽ dâng lên tất cả đãi ngộ trong khả năng của
chúng ta."
Bích Thần không để ý đến lời Romir nói, tiếp tục nhô cơ thể của mình ra phía
ngoài Cổng. Romir lựa chọn lui lại, bà ta biết loại đàm phán này không có khả
năng thành công, chỉ xem như là một hành động mang tính hình thức sau cùng.
Sau một khắc, từ bên trong lỗ đen phía trên, có mười hai cột sáng rơi xuống,
hóa thân thành mười hai bóng người to lớn. Đối với việc này Rylisa vẫn làm
ngơ như cũ, hơn phân nửa ngực của bà ta đã nhô ra khỏi cổng lớn.
Mười hai bóng người to lớn bắt đầu ngâm xướng, Cánh Cổng Luân Hồi dưới
âm thanh cầu nguyện bắt đầu phát ra tiếng vang, Cánh Cổng bắt đầu từ từ đóng
lại, kiểu đóng lại này không phải như Cánh Cổng lúc đầu tự biến mất, bởi vì
bọn họ rõ ràng, nếu chỉ đơn thuần để Cánh Cổng Luân Hồi biến mất thì căn bản
là không cách nào giải quyết vấn đề lúc này, bởi vì Bích thần có thể dùng năng
lực của bà ta mà gọi ra Cánh Cổng Luân Hồi một lần nữa.
Chỉ vào lúc cơ thể của bà vừa nhô ra ngoài được một phần ba, đây cũng là lúc
an toàn nhất cũng là lúc hiệu quả nhất, có thể lợi dụng cánh cổng, mà kẹp Rylisa
lại, thậm chí là kẹp chết! Cuối cùng thì bản thân Cánh Cổng Luân Hồi là một
món Thần Khí vô cùng mạnh mẽ và hoàn chỉnh! Tiếng ma sát dữ dội truyền
đến, Rylisa há miệng ra, vào lúc này, ngay cả thần đều cảm giác được cảm giác
đau lớn dữ dội. Cánh tay sớm đã vươn ra ngoài kia, bắt đầu không ngừng đập
vào cánh cổng, việc này giống như một hành động xả giận. Cổng vẫn còn tiếp
tục đóng vào, ngực của Rylisa cũng đang tiếp tục bị nghiền lõm vào.
Phía sau, tất cả thần quan Luân Hồi trên mặt đều lộ ra vẻ sợ hãi xen lẫn vui
mừng, bọn họ có một cảm giác e sợ đối với Thần từ trong tận xương tủy, nhưng
nếu như Thần thật sự có thể bị Cánh Cổng Luân Hồi kẹp chết, kết cục như vậy,
tuyệt đối là điều họ vui lòng nhìn thấy nhất.