Số 13 Phố Mink

Chương 1264

Muri đi trở về trong lều của mình, Karen thì lại ngồi ở bên ngoài thêm một hồi,

đợi đến mới lúc cảm thấy buồn ngủ thì lại đứng lên, quay trở về trong lều vải

một lần nữa.

Ở bên cạnh đệm chăn, đã có một ly nước rót sẵn đặt ở đó.

Karen uống hai ngụm, nằm vào trong chăn, không vội chìm vào giấc ngủ, mà là

trước hết chìm vào trong không gian ý thức của mình.

Ở chỗ này, anh trông thấy một bóng đen đang lảng vảng xung quanh, nhưng sau

khi trông thấy Karen xuất hiện, bóng đen kia rơi xuống, lơ lửng ở trước mặt

Karen.

Khi ngươi trông thấy nó, ngươi thậm chí không cần cẩn thận quan sát thì đã có

thể cảm nhận được sự hung tợn và tàn bạo mà nó thể hiện ra bên ngoài.

Thiên Mị bắt đầu lắc lư cơ thể của mình, nó tựa như không biết phải làm như

thế nào để nịnh nọt, nhưng loại bản năng của tất cả các sinh vật này, chỉ cần

kích thích đầy đủ, thì có thể xuất hiện, chỉ là sự thuần thục cũng không giống

nhau.

"Ngươi nói ngươi đói bụng?" Karen cười, trả lời:

"Ngươi nói tiếp nữa thì ta sợ ta cũng sẽ cảm thấy đói bụng."

Thiên Mị lập tức bị dọa đến nỗi cơ thể thẳng đuột, không còn dám đưa ra yêu

cầu với Karen.

Sau khi kiểm tra xong tình trạng của Thiên Mị, Karen rời khỏi không gian ý

thức, mở mắt ra, ngáp một cái, thay đổi một tư thế nằm nghiêng thoải mái hơn,

gối đầu lên cánh tay của mình, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Sau khi tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, Karen cũng không ngờ tới lần này

mình có thể ngủ bù lâu như vậy, sau khi rửa mặt đơn giản thì cảm thấy tinh thần

rất sảng khoái.

"Đội trưởng, chúng ta vào trong thành dùng cơm trưa đi, đoàn trưởng nói chúng

ta đêm nay mới lên thuyền rời khỏi Luân Hồi Cốc, thời gian còn thừa hôm nay

đều có thể tự do hoạt động." Ashley rất là mong đợi mà đề nghị.

"Trong thành bây giờ có an toàn không?" Karen hỏi.

Dù gì thì Luân Hồi thần giáo vừa mới trải qua một trận đại chiến, tử thương

thảm trọng.

"Chắc là không có vấn đề gì, chủ yếu chúng ta còn muốn thừa dịp mua một chút

đặc sản mang về làm quà trước khi rời khỏi đây." Ashley móc phiếu Trật Tự từ

trong túi tiền của mình, "Bởi vì vừa xảy ra chiến tranh không lâu, bây giờ một ít

vật giá trong thanh cũng tăng lên, cũng có một ít thứ giá cả bị giảm xuống, mấy

thứ trước chúng ta không cần, cái sau đúng là thứ mà chúng ta cần. Mặt khác, tỉ

suất của phiếu Luân Hồi lại mất giá so với Phiếu Trật Tự."

Hỉ nộ giữa người với người quả thực là không như nhau, bởi vì tín ngưỡng cùng

lập trường khác biệt, cho nên tổn thất của Luân Hồi Thần Giáo không cách nào

kích thích sự đồng tình một chút nào của đám người Ashley, dù gì thì trước đó

không lâu giữa hai Thần Giáo còn phát sinh chiến tranh.

Cuối cùng Karen vẫn đồng ý với lời đề nghị của Ashley, trụ sở của sứ đoàn

cũng có xe ngựa, tiểu đội 6 người, lại cộng thêm Muri, 7 người đón xe tiến vào

trong thành trấn.

Bầu không khí trong thành trấn cũng không có vẻ quá hoảng loạn, khác với suy

nghĩ trong thói quen của phần lớn người khi có chiến tranh xảy ra, bây giờ

thành trấn trái lại càng có vẻ náo nhiệt hơn trước, nhu cầu dùng tiền của mọi

người cũng càng tăng lên, có lẽ vì sau khi trải qua cảnh tượng đáng sợ như vậy,

tất cả mọi người cảm thấy tích trữ quá nhiều phiếu điểm cũng không có ý nghĩa

gì, còn không bằng hưởng thụ sớm một chút

Ashley chọn một quán ăn, đặt một phòng ăn riêng, sau khi mọi người ngồi

xuống, menu được đưa đến trước mặt Karen trước tiên, Karen tùy ý lật hai lần,

lại đưa cho người bên cạnh, nói: "Các ngươi chọn đi, về sau dựa theo truyền

thống, mỗi lần liên hoan sau khi kết thúc nhiệm vụ, sẽ do đội trưởng ta mời

khách."

"Ha ha, đội trưởng sáng suốt, anh minh!"

"Ca ngợi đội trưởng!"

Mọi người bắt đầu thay phiên gọi món ăn, ai cũng không khách sáo, chọn rất

nhiều món, sợ là đợi chút nữa cái bàn này cũng không đủ đế chứa.

Karen ngồi ở bên cạnh cửa sổ vừa bưng một tách trà vừa nhìn về con đường bên

ngoài cửa sổ, đột nhiên, ánh mắt của anh bị hai bóng người hấp dẫn. Là bọn họ

sao?

Bọn họ tại sao lại ở chỗ này?

Nhưng bọn họ xuất hiện ở đây, có vẻ lại rất bình thường.

"Các ngươi cứ ăn trước, không cần chờ ta, ta có chút việc, đi trước, là việc cá

nhân."

"Được rồi, đội trưởng."

"Đội trưởng, ngài đi mau đi."

Karen đứng dậy rời bàn, mặc dù buổi liên hoan chào hỏi bọn thuộc hạ rất quan

trọng, nhưng cho dù quan trọng như thế nào cũng không có khả năng trông thấy

cha vợ tương lai của mình đi ngang qua trước mặt mà không chào hỏi.

"A, đội trưởng đi xuống rồi, tôi nhìn thấy đội trưởng."

"Đội trưởng đi vào phòng vẽ tranh ở phía đối diện!"

Trước khi bước vào phòng vẽ tranh, Karen còn hơi do dự một chút, anh cũng

biết rõ phòng vẽ tranh ở Luân Hồi Cốc là một nơi như thế nào, cho nên, nếu như

cha vợ tương lai và bạn tốt của mình cùng đi chơi gái mà nói, mình có còn cần

đi vào chào hỏi hay không?

A, rốt cuộc mình đang nghĩ cái gì đây.

Một người một lòng vì tình yêu như Piaget, làm sao lại làm loại việc này, về

phần cha vợ mình, Karen đã từng hoài nghi rằng cha vợ mình ở trên phương

diện này cũng đã không còn ham muốn.

Bởi vì Karen mặc thần bào Trật Tự, cho nên vừa mới đi vào thì lập tức đã có

quản lý tới hành lễ.

"Thưa ngài, ngài muốn loại phục vụ nào? Ở chỗ này của chúng tôi có..."

"Hai người vừa mới bước vào, bọn họ ở đâu?"

"Hai người vừa mới bước vào … a, ngài đang muốn tìm hai vị họa sĩ kia sao?"

"Đúng thế."

"Bọn họ đến đây để lấy tiền nhuận bút, hẳn là sẽ lập tức quay trở xuống thôi

ngay."

Đang lúc nói chuyện, ngài Bede và Piaget cùng nhau bước từ trên lầu xuống,

trong tay ngài Bede còn đang cầm một cái phong bì, hai người bọn họ tất nhiên

cũng nhìn thấy Karen.

Ngài Bede nói: "Ta có nghe nói, lần này có người tham gia thí luyện của Trật

Tự Thần Giáo có thể tiến vào Cánh Cổng Luân Hồi."

Piaget quay đầu nói: "Nhưng vị hôn phu của con gái ông cũng không kể cho

ông nghe à?"

"Cậu cho rằng trong khoảng thời gian này có người còn có thể tìm tới hai chúng

ta sao, ta cũng chả liên lạc về nhà nữa."

"Cho nên cần gì chứ, chúng ta trước đó cần tiết kiệm như vậy để làm gì chứ!"

Piaget rất bất đắc dĩ, "Nếu sớm biết Karen cũng ở chỗ này, chúng ta có thể tìm

cậu ta để mượn phiếu điểm."

Lúc này Karen đã bước tới, trước hết cúi đầu hành lễ với ngài Bede: "Chào

ngài."
Bình Luận (0)
Comment