Số 13 Phố Mink

Chương 1288

Alfred tin tưởng, nếu mình trực tiếp giết xuống phía dưới phá vòng vây thì ngày

mai mình sẽ trở thành tội phạm truy nã của Trật Tự Thần Giáo, việc này sẽ

mang lại phiền phức không nhỏ đói với thiếu gia của mình, nhất là khi Alfred đã

cảm nhận được sự quái lạ của ngọn lửa được dấy lên vào đêm nay.

Cho nên, Alfred lựa chọn một phương thức khác, cơ thể của Alfred méo mó rồi

sau đó xuất hiện ở trước cửa, đưa lưng về phía nhửng người nhà của Healy.

Mới đầu, đối mặt với một người đàn ông mặc đồ vest màu đỏ bỗng nhiên xuất

hiện ở trước mặt để cho người nhà của Healy đều cảm thấy giật mình, nhưng rất

nhanh, bọn họ cũng bình tỉnh lại.

Alfred thở dài, nói: "Còn tốt, ta không thích mặc đồ trắng. Các ngươi bây giờ,

trèo xuống theo sợi dây ngoài cửa sổ đi." Vừa dứt lời, một nhóm người mặc áo

bào trắng vọt vào trước cửa, nhưng ở trong tầm mắt của bọn họ, trong phòng đã

bị ngọn lửa lớn bao phủ.

"Đáng chết, ai đốt lửa lớn đến như vậy chứ!"

"Lôi xuống dưới rồi đốt sau cũng được mà, đốt lửa kiểu này cũng thật là…!"

Sau đó, nhóm người áo bào trắng thứ hai xông đến trước cửa, cũng là trông thấy

một ngọn lửa lớn đang cháy, tự nhiên cũng không ai mò vào.

Người nhà của Healy đối với việc này mặc dù cũng cảm thấy có chút choáng

váng, nhưng vào lúc này cho dù là ma quỷ xuất hiện để giải cứu bọn họ thì bọn

họ cũng sẽ không tiếp nhận chút do dự, cho nên mấy người phụ nữ bắt đầu lần

theo sợi dây làm từ mấy tấm ga giường mà trèo xuống dưới.

Bên ngoài, vẫn còn đang có tiếng la thảm thiết không ngừng truyền đến, có số ít

người số phận không tốt, không có cách nào được che chở giống như gia đình

của Healy.

Trên thực tế, đêm nay, việc này không chỉ xuất hiện ở khu vực Cụm Nhà Xám

này, hầu như ở mỗi khu tập trung di dân tóc tím, đều có chuyện tương tự đang

xảy ra, người gặp bất hạnh, có rất rất nhiều.

Alfred móc gói thuốc lá ra, rút từ bên trong ra một điếu lá, cái gói thuốc lá này

vẫn là thiếu gia đưa cho mình lúc trở về, thiếu gia nói mấy gói khác đều bán hết

rồi, chỉ mang về hai gói, mỗi người một gói.

"Tách."

Bât lửa châm thuốc, hút một hơi, từ từ phun vòng khói ra.

Alfred đưa tay kéo một bức tranh trên vách tường xuống, ném trên mặt đất, phía

trên bức tranh còn có hai cây đinh. Những người khác đều đã đi xuống, chỉ có

cha của Healy bởi vì vết thương thật sự là quá nặng nên không có cách nào trèo

xuống dưới.

Lúc này, một người mặc áo bào trắng đi ngang qua cửa, cầm trong tay một con

dao đang nhỏ máu.

Alfred đưa tay bóp lấy cổ hắn, kéo về phía sau, sau đó ném đầu hắn xuống đất,

cái trán của hắn trực tiếp bị hai cây đinh đâm xuyên qua, sau đó cơ thể co giật

một hồi, rất nhanh cũng đã không còn thở nữa.

Ngay sau đó, Alfred đi đến bên cửa sổ, đưa tay bắt lấy bả vai của cha Healy,

mang theo ông ta cùng đi xuống.

"Cha, cha!"

Xe tang vốn rất rộng rãi, vào lúc này lại đầy ắp người, tất cả đều là người nhà

của Healy.

Cha của Healy bị Alfred ném vào cuối cùng, máu tươi trên người vẫn là không

cách nào ngừng chảy, Healy chỉ có thể cùng với mẹ cô cố hết sức đè chặt vết

thương của ông ấy.

Alfred vừa khởi động xe vừa có chút bất mãn mà mở miệng nói: "Thùng xe đều

bị dơ cả rồi." Healy lập tức nói: "Thật xin lỗi, ngài Alfred, tôi sẽ lau chùi xe."

Alfred mở ngăn kéo trong xe tang ra, lấy ra từ bên trong một bình thuốc bột

trắng và một bình thuốc hồi phục, vứt về phía sau xe, nói: "Bột phấn bôi lên trên

vết thương cầm máu, sẽ không làm bẩn thùng xe, một bình còn lại thì uống hết,

không được phép kêu la, ảnh hưởng ta lái xe."

"Vâng, cảm ơn ngài, ngài Alfred."

Healy lập tức đổ bột phấn ra rồi bôi lên cho cha mình, sau khi bôi xong, máu lập

tức ngừng chảy lại, số bột phấn còn lại Healy đưa qua cho chú và dượng út của

mình, để bọn họ tự cầm máu.

Mẹ của Healy đút thuốc hồi phục thể lực cho chồng mình, cha của Healy vốn vì

mất máu quá nhiều cho nên sắc mặt trở nên nhợt nhạt lúc này cũng khôi phục

lại, vết thương trên người cũng không thấy đến đau đớn như lúc nãy.

Lúc này, một đứa trẻ trong xe tang bắt đầu khóc lên, bọn chúng bị cảnh tượng

đêm này dọa sợ, nhưng lúc nãy vẫn còn đang kiềm nén, lúc này mới phản ứng

được, một đứa khóc, mấy đứa khác cũng bắt đầu khóc.

Alfred mở miệng nói: "Đứa nào khóc, vứt xuống xe." Bọn nhỏ trong nháy mắt

không khóc nữa.

Hai bên đường, có mấy người tóc tím chạy đến, tựa như muốn xin nhờ lên xe để

rời khỏi nơi này, nhưng Alfred không để ý tới bọn họ, trực tiếp xoay vô lăng

chạy qua.

Những người đang ngồi trong xe, nhìn thấy, cũng không ai dám cầu xin giúp.

Cuối cùng, xe tang chạy đến ngoài cửa Nhà Tang Lễ, Alfred không dừng xe ở

bên ngoài, mà là trực tiếp chạy vào trong sân, sau đó ấn còi ba tiếng.

Rất nhanh, Pieck và Dincom chạy tới, phu nhân Lake cũng dẫn theo Dora và

Doreen ra ngoài, mọi người bắt đầu cứu chữa người bị thương. Alfred thì xuống

xe đi xuống nhà sau, trong phòng sách và trong phòng ngủ đều không có bóng

dáng của thiếu gia.

Pall cưỡi Kevin đi ra, nhìn thấy Alfred đang tìm, nói: "Karen đi ra ngoài rồi, sau

khi người ra khỏi cửa không được bao lâu.
Bình Luận (0)
Comment