Một chiếc xe Pens second-hand màu đen chạy xuyên qua bốn đường ray tàu lửa
đặt song song nhau, lại chạy qua một con đường đầy đá, sau một hồi xóc nảy dữ
dội, cuối cùng dừng lại trước một tháp quan sát.
Khoảng thời gian trước thì tác dụng của tháp quan sát này giám sát khu vực mặt
biển xung quanh, phòng ngừa phát hiện thuyền buôn lậu, về sau cùng với việc
chủ nghĩa đế quốc của Wien khuếch trương ra ngoài, mấy hoạt động buôn lậu
như trò đùa trẻ con buôn đã không cách nào khiến chính phủ đế quốc coi trọng
nữa, nhưng toà tháp quan sát này cũng không có bị bỏ hoang mà là vẫn được
giữ lại, phía trên có điện thoại và còn có nhân viên quan sát có súng.
Bởi vì thuyền buôn lậu hàng hóa thì ít, nhưng thuyền buôn lậu người lại nhiều,
hàng năm đều có lượng lớn dân nhập cư phi pháp thông qua phương thức như
vậy để tiến vào Wien.
Karen xuống xe, cúi người nhìn xuống gầm xe một chút.
Karen cảm thấy chiếc xe second-hand này mình mua rất đáng đồng tiền, không
chỉ có vẻ ngoài rất phù hợp với sở thích của Karen, chủ yếu là sức chịu đựng
tốt, chạy nãy giờ cũng không có vấn đề gì.
"Có lẽ, có thể để cho Alfred đem nó ra chợ đen để cải tiến thêm một chút?"
Không cần thiết phải cải tiến xe limousine giống như đội trưởng lúc trước, loại
xe kia phải tốn chi phí quá lớn, Karen không chịu nổi, chỉ cần có thêm chút cả
tiến và công năng là được.
Đẩy cửa của tháp quan sát vào, Karen trông thấy hai người trung niên té xỉu trên
đất, bọn họ chắc hẳn là nhân viên quan sát ở nơi này.
Đi lên theo bậc thang đã rỉ sét, ở trên một cái bệ cao nhất, Karen trông thấy Neo
đang núp ở nơi hẻo lánh, cái bình gốm kia đang để ở trước người.
"Trung đội trưởng?"
Karen tiếp tục bước đén gần một bước.
"Đừng nhúc nhích!"
Neo chợt giơ tay lên, hai con mắt của hắn có chút đỏ, bờ môi đang run rẩy.
Cùng với động tác của Neo, Karen phát hiện vị trí trước người mà có từng sợi
tơ màu trắng giam giữ Neo hoàn toàn ở bên trong.
Những sợi tơ này lúc trước cũng không tồn tại, bởi vì nó không phải phòng ngự
những thứ bên ngoài, mà là phòng ngự với thứ bên trong.
"Trung đội trưởng, có chuyện gì xảy ra rồi?"
"Sau khi ta tránh thoát sự đổi bắt, thì thuận tay nghiên cứu cái bình gốm này
một chút, muốn biết rõ bọn họ cuối cùng đang làm chuyện gì, lúc nghiên cứu
được một nửa, bên trong bình gốm bỗng nhiên bay ra ra một làn sương bảy
màu, lúc ấy ta muốn cầm kiếm đồ để đựng nó lại, lại phát hiện cái bình gốm
cũng không thể chứa đựng được nó, những phương pháp khác cũng không dùng
được, nhưng ta không thể trơ mắt nhìn xem nó cứ biến mất như vậy, thứ này
chắc chắn là thứ then chốt."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó ta đã hé miệng, hút nó vào trong người."
"Ngài hút nó vào trong ngươi rồi à?"
"Đúng vậy, sau đó ta đã biến thành bộ dáng hiện tại này."
Neo cười cười, "Dù vậy bây giờ xem như ta biết rõ cuối cùng cái thứ này là gì,
tựa như là sau khi nếm xong một muỗng kem thì nhấm nháp xem nó có hương
vị gì, ta "Nhấm nháp" ra được những thứ như cảm xúc, tín ngưỡng ở bên trong,
bây giờ ta rốt cuộc biết được bọn họ đang làm gì, bọn họ đang làm thí nghiệm,
bọn họ đang thí nghiệm để tạo Thần!"
"Tôi cảm thấy việc này đã không phải là việc quan trọng lúc này, việc quan
trọng lúc này đó là ngài vẩn ổn chứ?"
"Không ổn, ta cảm giác ta sắp xong rồi."
Neo đưa tay vuốt vuốt mặt mình, "Ta hiện tại tựa như là một con con đỉa không
cẩn thận nuốt phải một đống muối vào trong mồm."
"Bị ô uế rồi sao?"
"Không phải ô uế, mà là sắp bị bóp méo, trước lúc gọi điện thoại cho cậu, ta
kém chút nữa đã bị cảm xúc cực đoan phá nát nhận thức của bản thân, nếu như
không phải ta có kinh nghiệm rất phong phú khi đối phó với việc này thì bây
giờ có lẽ ta đã điên rồi.
Cậu biết trong đầu ta bây giờ đang có âm thanh gì vang lên không, giống như là
có trên một nghìn người đang không ngừng hò reo khẩu hiệu của đám tín đồ
Thánh Hỏa kia, mà chính ta, cũng đang càng ngày càng phấn khởi."
"Có thể miêu tả cụ thể hơn một chút nữa không?"
"Ta cảm thấy ta đã miêu tả nó rất rõ ràng rồi."
"Không, trung đội trưởng, ngài cần miêu tả kỹ lưỡng hơn một chút, bởi vì tôi
không có cách nào xem ngài thành một người bình thường để xem xét mức độ
nghiêm trọng."
"Được rồi, để ta cho cậu xem một chút, bây giờ ta sẽ tạm thả lỏng sự không chế
tâm thần của mình ra..."
Cơ thể lúc này của Neo run lên bần bật, hai con ngươi trong nháy mắt nổi lên
màu đỏ dữ tợn, phát ra một tiếng gầm nhẹ với Karen: "Heo tím xuống Địa ngục!
!! Heo tím xuống Địa ngục!!!"
"Ầm!"
Thân thể Neo dựa vào sau một chút, giống như là vừa cưỡng ép đậy thứ gì lại,
mở mắt ra, màu đỏ trong mắt chỉ còn lại có một nửa, Neo hít sâu một hơi, nói:
"Tình huống bây giờ chính là như vậy, ta hơi thư giãn sự khống chế của bản
thân một chút thì ta sẽ trở nên cực đoan, cho nên ta mới phải lựa chọn đem
mình giam cầm ở chỗ này, những sợi tơ này là ta đang tự bố trí cho mình, một
khi ta mất kiểm soát lao ra lúc ngoài sẽ ngay lập tức bị chúng cắt nhỏ thành
từng miếng bò bít tết.
Dù sao thì, ta cũng không muốn để cho mình biến thành một tên điên chạy trên
đường tìm người tóc tím để giết."
"Vậy ngài còn có thể kiên trì trong bao lâu?"
"Không biết, không có cách nào cân nhắc cụ thể, nhưng ta cảm thấy lúc ý thức
của ta mệt mỏi, thể lực bắt đầu uể oải thì ta chắc chắn là không có cách nào tiếp
tục chống cự nữa."
"Có cần thuốc bổ sung thể lực không?" Karen đưa tay lấy ra một bình từ trong
túi.
"Ta biết như thế nào tiêu hao thể lực của ta, ta cũng biết để thúc đẩy tiềm lực
của mình, thuốc thể lực thật ra không có tác dụng gì đối với ta, ngược lại còn
không bằng một miếng thịt bò bít tết lớn và một đĩa mì ống."
"Xem ra ngài thật sự rất đói bụng, mấy lần nhắc đến món bò bít tết."
Karen mở ra nắp bình thuốc thể lực ra, uống một ngụm, mùi vị ngọt ngào kia,
cũng không tệ lắm."Có phải tiếp sau cậu sẽ hút thuốc lá không?" Neo giễu cợt
nói.
"A, đúng vậy, cảm ơn đã nhắc nhở." Karen móc gói thuốc lá ra, từ từ đốt lên,
"Đáng tiếc, xe vừa rửa sạch xong, lúc trước người hầu nam của tôi còn thích để
một chút đồ ăn ở trên xe."
"Ta cũng không ăn được."
"Ngài nhìn tôi ăn thì tôi sẽ cảm thấy hương vị của món ăn ngon hơn."
"Ta cảm thấy cậu nên biểu lộ ra sự quan tâm nhiều hơn đối với trung đội trưởng
của mình, cho dù là ngụy trang, cũng xin nhập vai diễn sâu một chút, chuyên
nghiệp hơn một chút, có thể sao?"
"Ngài gọi điện bảo tôi tới đây, chắc chắn là có biện pháp, tôi biết."
"Xuất hiện loại tình huống ngoài ý muốn như thế này, ta ngoại trừ tìm cậu thì
còn có thể tìm ai nữa? Ở cái thành phố York, người đáng giá để ta tín nhiệm
nhất cũng chỉ có cậu."
"Chỉ là ở thành phố York sao, xem ra ở trong phạm vi Wien còn mấy người nữa,
bên ngoài Wien thì còn có càng nhiều, điện thoại ngay trong tay của ngài mà,
nước ngoài có lẽ bây giờ cũng không còn kịp rồi, nhưng những thành phố khác
trong phạm vi Wien cũng có thể kịp đấy."
"Rốt cuộc cậu đang nhằm vào cái gì vậy?"