Ánh mắt của Karen, để Kevin nhớ lại khoảng khắc đáng sợ năm xưa, khi ánh
mắt kia nhìn xuống, tựa như đang chà đạp lên Thần cách của ngươi, ép tan tất
cả những gì mà ngươi kiêu ngạo.
Sau khi Pall rơi xuống đất lăn hai vòng thì lập tức bò người dậy nhảy lên trên
thành bồn tắm, cẩn thận quan sát tình huống của Karen, cô nhấc chân phải lên,
một đốm lửa nhỏ nhảy múa xuất hiện, chuẩn bị tiến hành kiểm tra cơ thể của
Karen.
"Ra ngoài... Ra ngoài... Đi ra ngoài!"
Karen gần như là cắn răng mà nói với Pall, màu đen bên trong đôi mắt của anh,
trở nên càng đậm hơn so với lúc trước.
"Chúng ta có thể tìm biện pháp để giảm bớt sự đau khổ của cậu, chúng ta có thể,
bé Karen, cậu thả lỏng tâm trạng, đừng sợ có mèo ở bên cạnh cậu."
Karen gần như gầm lên mà nói: "Kevin, mang Pall ra ngoài!"
Kevin lúc này đã nằm sấp dưới sàn mồm phun đầy bọt mép bỗng dưng giật
mình một cái, lập tức chạy đến, há mồm ngậm lấy Pall, chạy ra khỏi nhà tắm,
trong lúc chạy ra cái đuôi còn dùng sức hất lên đóng cửa phòng tắm lên.
Sau đó nó lập tức lại nằm sấp ở trên mặt đất, trừng mắt, miệng há lớn mà thở
hồng hộc.
"Thật không có cách nào sao?" Pall hỏi Kevin.
Kevin lắc lắc đầu chó.
Đó là vấn đề mà ngay cả Thần Trật Tự năm xưa cũng không thể giải quyết được
đấy
"Ngay cả đứng nhìn cậu ta cũng không được sao?" Pall hỏi.
"Gâu."
"Ngươi nói là cậu ta không muốn xem ta như đồ ăn à?"
Trong bồn tắm lớn, hai tay Karen nắm chặt vào thành bồn tắm, loại cảm giác
đói bụng để linh hồn của mình cảm thấy vô cùng trống rỗng đang điên cuồng
giày vò anh
Nếu so sánh với nhau, sự đau nhức trên cơ thể trong lúc giao đấu với đội trưởng
tối hôm qua, ngược lại cũng không đáng để nhắc đến.
"A... A... A..."
Trong cổ họng Karen truyền đến từng tiếng thở dốc, màu đen bên trong đôi mắt
đậm đặc đến nỗi tưởng chừng như sắp hóa thành nước mà chảy xuống.
Thật đói... Thật đói... Thật đói...
Trong đầu Karen bắt đầu một lần lại một lần nhớ lại cảm giác thỏa mãn khi nuốt
chửng con mãng xà ba đầu cũng chính là Fornites lần trước, cũng giống như khi
người bình thường cảm thấy đói bụng sẽ nhớ lại bữa tiệc mà mình đã ăn lúc
trước.
Rất muốn lại có được loại cảm giác no bụng kia một lần nữa, rất muốn có lại sự
vui thú kia.
Sau từng lần một tưởng tượng, trong đầu của Karen vậy mà xuất hiện những
hình ảnh khác, bên trong hình ảnh không còn là Fornites mà là những người ở
bên cạnh mình: Alfred... Pall... Kevin... Muri...
Đây là một sự mất lý trí, điều khiến ngươi sợ hãi nhất là ngươi có thể cảm giác
được rõ ràng dục vọng của mình đang không ngừng tuôn ra như thủy triều mà
xâm chiếm con đê chắn trong nội tâm của ngươi.
Karen cắn răng, bước ra khỏi bồn tắm, khi anh đi đến trước bồn rửa mặt, nhìn
thấy chính mình trong gương.
Lại lạ lẫm như vậy, lại hung tợn như vậy.
Karen nhìn về cửa phòng tắm, sau đó quay người về phía bồn rửa mặt, đem
khăn lông ném và trong, mở vòi nước nóng, nước nóng chảy ra.
Ngay sau đó, anh không để ý đến nhiệt độ, trực tiếp đem khăn lông nóng hổi
trùm lên trên mặt của mình.
"A!"
Karen hất đầu lên, vung khăn lông xuống đất, hai tay nắm lấy hai bên thành bồn
rửa mặt, kinh ngạc mà nhìn vào bản thân mình ở trong gương.
Giống như lúc vừa mới thức tỉnh ở trong thế giới này, anh vẫn thích đứng trước
gương của bồn rửa mặt, một lần rồi một lần lau mặt, bởi vì lúc trước vẫn còn
chưa quen thuộc với gương mặt lạ lẫm này, cũng chưa quen thuộc với thân phận
mới của mình.
Bây giờ, anh lại tìm đến cảm giác tương tự.
Mình trong gương lúc này, cũng có vẻ lạ lẫm như vậy, lạ lẫm đến nỗi làm cho
chính mình phải sợ hãi.
"Tê..."
Karen hít sâu một hơi, cảm giác đói bụng tận sâu trong linh hồn lại kéo anh vào
trong trạng thái ngơ ngác một lần nữa....
Từng sợi Xiềng Xích Trật Tự tràn ra từ dưới chân của Karen, trước hết bao trùm
toàn bộ nền gạch, sau đó lại bò quanh vách tường bốn phía xung quanh, bọn
chúng vờn quanh bên người Karen, Xiềng Xích Trật Tự vốn là biểu tượng
tượng trưng cho sự uy nghiêm, lúc này lại giống như một rắn dữ đang chực chờ
mà nuốt người.
Thứ đang đói không phải là Karen, mà là Trật Tự.
Một sợi xiềng xích buộc chặt Thiên Mị lại rồi kéo nó ra, đặt ở trước mặt Karen.
Thiên Mị co lại thành một vòng nhang muỗi, nhìn xem cảnh tượng bốn phía,
linh hồn nó đang run rẩy.
Nhất là khi màu đen sâu trong đôi mắt của Karen nhìn về phía nó, Thiên Mị
cảm giác được cái kết của mình trong khoảnh khắc đó.
Chung quanh, từng sợi Xiền Xích Trật Tự cứ như là những con ác linh đang
phun ra hơi thở tràn ngập sự tàn ác, cảm giác như nước bọt trong miệng chúng
đang rỏ ra phía ngoài.
"Ô ô... Ô ô... Thiên Mị phát ra âm thanh kêu rên của linh hồn, nó đã không còn
khẩn cầu, mà là đang khóc thút thít, là một sinh mệnh ra đời nhờ vào sự tàn ác
và hung bạo, vào lúc này nó đã bị áp chế hoàn toàn mà biểu lộ ra cảm xúc e
ngại sợ hãi nguyên thủy nhất.
"A..."
Trong cổ họng Karen không ngừng phát ra tiếng gầm nhẹ, bắt đầu nuốt nước
bọt.
Vào lúc này, lý trí của ngươi đã mất đi nơi để đặt chân, nếu như là người khác
tấn công vào tinh thần, vậy ít nhất ngươi còn có một kẻ địch để đối mặt, hiện
tại, kẻ đang chèn ép ngươi lại chính là bản thân ngươi.
Hoặc là từ bỏ nó hoặc là tuân theo nó.
Ánh mắt của Karen dời vị trí một lần nữa, nhìn xem chính mình.trong gương
Anh biết rõ, nếu như nói lần trước khi nuốt chửng Fornites là vì lý do bất đắc dĩ,
như vậy lần này, nếu mình lại bị dục vọng lôi kéo mà nuốt chửng thêm một cái
nữa, như vậy anh sẽ triệt để bước chân của mình vào trong vực thẳm.
Mình sẽ không còn dũng khí để ngăn cả nó, nó sẽ điều khiển mình, tiếp tục rồi
lại tiếp tục.
Ông nội đã từng nói rằng, Thần Trật Tự, hắn rất đói.
Ngay cả kẻ hùng mạnh như Thần Trật Tự, đều không thể chống cự lại sự ép
buộc từ nó, mình sao có thể làm được?
Nếu như đây là một quá trình nhất định phải trải qua, nếu như đây là việc mà
mình phải chịu đựng, vậy lúc này mình còn tiếp tục chống cự làm gì?