Sau đó là thời gian nghỉ ngơi nửa giờ, mọi người bắt đầu ăn cái gì đó để bổ sung
thể lực, thật ra chủ yếu nhất vẫn là cần một khoảng thời gian ngắn để bình ổn lại
sự căng thẳng lúc trước.
Sau đó một lúc, đội ngũ tập hợp một lần nữa.
Phía trước là một vùng “trôi nổi bồng bềnh” của những chiếc quan tài, cũng
không biết ở phía vực sâu đối diện, phải chăng cũng có một vách đá kết nối
sang khu vực khác.
Dù vậy, ánh mắt của Karen vẫn thích nhìn vào tình huống thực tế.
"Mở quan tài!"
Mở trước vài cái quan tài ra xem, nếu như bên trong có nhiều món đồ chôn
cùng, như vậy thì cả đám người hoàn toàn có thể mang theo những thứ đó mà
rời khỏi đây, bí mật ở chỗ càng sâu, cũng có thể tạm thời để nó ở đó.
Dù sao thì lăng mộ ở ngay ở chỗ này, về sau nếu có thời gian, vẫn còn có thể
tiếp tục đến đây để lấy.
Mà nếu như vật chôn cùng quá ít, lỡ như người của gia tộc Congers đề xướng
việc mai táng một cách tiết kiệm, vậy cũng chỉ có thể tiếp tục đi sâu vào trong
để tìm kiếm những thứ thật sự có giá trị.
Hai người Memphis và Muri hóa thành khói đen, mang theo hai sợi dây thừng
rồi cột vào trên quan tài, sau khi buộc chặt vào trên quan tài, Ventura biến thân
hóa khổng lồ rồi cùng Bart, Alfred dùng sức kéo, kéo cái quan tài về phía cái bệ
đá cao mà cả đội đang đứng.
Bên dưới những quan tài này đều có những sợi dây đỡ lại.
Đây cũng là nguyên nhân mà Karen cho rằng phía đối diện chắc hẳn cũng có
một cái bệ đá khác, bắc dây thì cũng không có khả năng chỉ bắc dây vào một
đầu.
"Bịch!"
Quan tài rơi xuống nền đá.
Blanche hỏi: "Đội trưởng, có cần tôi cầu nguyện trước không?"
Đây là một loại truyền thống.
"Không cần, ở nơi này nhiều quan tài như vậy, nếu mỗi cái trước khi mở ra đều
cần phải cầu nguyện thì chúng ta có thể chuẩn bị sẵn tinh thần để cầu nguyện
đến lúc mùa đông năm nay về."
Blanche cười cười, quay người hướng mặt về phía vực sâu, bắt đầu cầu nguyện
tập thể.
"Mas, trận pháp đã chuẩn bị xong rồi sao?"
"Xong rồi thưa đội trưởng!"
Vị trí mà quan tài rơi xuống đó là vị trí trận pháp thanh tẩy mà Mas đã bố trí từ
lúc trước.
Karen đi đến trước, bắt đầu quan sát cái quan tài này trong khoảng cách gần,
phát hiện vị trí nắp quan tài được đậy kín bằng phương thức lắp ghép các khối
mộng gỗ để tạo thành một loại khóa, bây giờ cũng vẫn còn rất lưu hành.
Karen bắt đầu nạy cái khóa ra.
Một bên khác, Alfred và Muri cũng đang giúp đỡ nạy những lỗ khóa này ra,
tổng cộng có 8 cái khóa, cạy mở toàn bộ ra cũng không tiêu tốn bao nhiêu thời
gian.
Lúc mở quan tài, Karen ra hiệu tất cả mọi người lui ra về phía sau một chút.
"Đội trưởng mỗi lần gặp tình huống nguy hiểm đều đừng ở trên đầu." Ashley
nói.
Blanche gật đầu: "Đúng thế."
Hai tay Karen dùng lực, đem nắp quan tài đẩy ra, bụi bay mù mịt và mùi hôi
thối khó chịu trong tưởng tượng cũng không hề xuất hiện, cũng không có thi thể
bỗng nhiên ngồi dậy gào thét mà vồ về phía mình...
Bởi vì trong quan tài hoàn toàn trống không.
Karen mím môi, cúi người, kiểm tra bên trong quan tài, ở vị trí phía cuối quan
tài, phát hiện mấy cái lỗ rất nhỏ.
"Những quan tài này đều là đồ trang trí thôi sao?" Muri nghi ngờ nói.
"Không phải, thi thể là bị được đặt vào trong quan tài rồi vận chuyển vào đây."
Karen nâng người lên, chỉ chỉ vào phần cuối quan tài, "Phần cuối còn có vết tích
để lại do do đế giày va chạm, hẳn là va chạm lúc vận chuyển một quãng đường
dài."
"Sau khi quan tài được vận chuyển vào nơi này, thì thi thể lại được lấy ra
ngoài?" Memphis đưa tay sờ sờ nắp quan tài, "Mục đích để làm gì?"
"Bây giờ còn không rõ ràng lắm, nhưng ta cảm thấy việc vận chuyển như vậy là
có mục đích, ở trên bức thứ mà Piston để lại cũng nói rắn ông ta phát hiện nơi
này không phải chỉ đơn thuần là lăng mộ của gia tộc Congers.
Memphis, Muri, hai người lại tìm một cái quan tài rồi kéo qua đây để xem thử."
"Vâng, đội trưởng."
Cũng giống như phương pháp lúc trước vậy, rất nhanh, hai cái quan tài đã được
kéo tới.
Sau khi mở quan tài ra, bên trong đều là trống không, không có đồ vật chôn
cùng, cũng không có thi thể.
Nhưng đều dấu vết thi thể đã từng đặt trong đây rất rõ ràng, một cái quan tài
trong đó còn có vết máu ở vị trí đầu của thi thể, chắc hẳn là sơ ý trong quá trình
vận chuyển, làm cho đầu của thi thể bị va đập.
Mở liên tục ba chiếc quan tài, kết quả đều là trống không.
"Muri, cậu cùng ta đi đến phía trước thăm dò một chút."
"Vâng, đội trưởng."
Karen và Muri đi trước dò đường, hai người hóa thành khói đen nhẹ nhàng bay
qua.
Đoạn khoảng cách này rất dài, quan tài cũng có không ít, ở trang viên Ellen thì
chỉ có tộc trưởng các đời và nhân vật kiệt xuất trong một thế hệ mới có tư cách
được chôn cất trong lăng mộ của tổ tiên gia tộc, gia tộc Congers thì có lẽ trong
một khoảng thời gian rất dài, người trong gia tộc chết đi đều có thể được chôn
cất ở đây.
Karen không khỏi trách thầm trong lòng, trách không được gia tộc xuống dốc,
mỗi người đều được "Hải táng" theo quy cách cao cấp như vậy, cho dù vốn có
mạnh thì cũng sẽ bị xài hết.
Cuối cùng, phía trước xuất hiện một bệ đá mới.
Karen và Muri đáp xuống bệ đá, quay đầu nhìn lại, sau lưng chỉ có vực sâu và
những chiếc quan tài trôi "Bồng bềnh", hoàn toàn không nhìn thấy bệ đá lúc
trước mà cả đội đang đứng.
Phía trước là một lối vào đen sì, rất cao và cũng rất rộng, hai bên cửa vào có đặt
hai pho tượng cao chừng ba mét.
Một pho tượng là một cô gái đang khom lưng cầm một vầng trăng, một pho
tượng còn lại là một cô gái đang vươn hai tay để nâng vầng trăng lên.
"Hai bức tượng này có ý nghĩa gì, đội trưởng?"
"Trong thần thoại tự thuật « Ánh Trăng Thì Thầm » có ghi chép rằng, Nữ Thần
Mặt Trăng Artemis trước khi thành Thần, từng có một lần gặp chuyện ngoài ý
muốn, gần như phải chết, nhưng có hai cô gái, bọn họ là tùy tùng trung thành
nhất của Artemis, một cô gái thì cúi người vớt cái bóng của vầng trăng bên
trong một dòng suối trong lên, một cô gái khác thì giơ cao cái bóng của vầng
trăng lên, đưa nó trở về bầu trời.
Artemis bởi vậy mà phục sinh.
Mà hai cô gái này, là bởi vì hành động đó, dùng hết sinh mệnh của mình, cả hai
đều trở nên già nua mà chết, khi chết trên mặt còn mang theo ý cười.
Sau khi Artemis thành thần, sáng tạo ra Nguyệt Nữ Thần Giáo, Nguyệt Nữ
Thần Giáo dẫn bọn vào trong thần thoại tự thuật, truy phong bọn họ là Thần chi
nhánh."
"Cho nên, bọn họ là biểu tượng cho sự trung thành sao? Vậy trong cái cửa hang
này, há không phải chính là..."
Karen lắc đầu, nói: "Lúc ở nhà, ông nội cậu chưa từng giảng giải về thần thoại
tự thuật của các Thần Giáo cho cậu nghe sao?"