Khi ngươi vừa dời ánh mắt của mình khỏi tờ giấy, gương mặt của bức tượng
kia, đã xuất hiện ở ngay trước mặt ngươi, hoàn toàn dính liền mà không có khe
hở.
Gần như là bản năng của một người khi bị giật mình, Karen bắt đầu lùi người
lại, nhưng lúc lui lại, lại chợt phát hiện mình nhìn thấy đằng sau lưng của mình.
Linh hồn đã lùi về sau, nhưng cơ thể của ngươi vẫn ở lại tại chỗ.
Đây là một loại cảm giác tách rời rất đặc thù, đồng thời, nỗi sợ hãi và cảm giác
không an toàn bắt đầu xâm nhập vào trong lòng của ngươi.
Sau đó, theo bản năng không muốn từ bỏ cơ thể của mình, muốn quay trở về!
Xu thế lùi về sau nhanh chóng ngừng lại, sau đó bay về phía trước.
Đột nhiên, một cánh cửa màu đen xuất hiện ở trước người Karen, ngăn cản ở
giữa linh hồn và cơ thể Karen, Karen bị ngăn lại.
Loại cảm giác này giống như là lúc ngủ bỗng nhiên mất điểm tựa, cả người bắt
đầu rơi xuống vực sâu. Sau đó cơ thể bỗng nhiên giật một cái.
Karen đột nhiên tỉnh táo lại, mở mắt ra, phát hiện mình còn đang ở trong cơ thể
mình, tất cả mọi thứ vừa nãy dường như chỉ là ảo giác, bức tượng cũng không ở
trước mặt mình, nó vẫn ở một bên của cửa hang ở phía xa.
Nhưng nếu nhìn kỹ lời nói, có thể phát hiện bức tượng bên trái, cơ thể của cô ta
đã đứng thẳng lên, biến thành thế chờ đợi để được ôm, vầng trăng lúc trước
đang giữ trong tay, cũng biến mất không thấy gì nữa.
Cô ta đang chờ đợi được ôm ấp yêu thương!
Karen dùng mu bàn tay xoa xoa trán của mình, đây là hắn lần thứ nhất anh gặp
sự "Lôi kéo" không thể tưởng tượng được này, nó không phải chỉ đơn giản là
nhằm vào thể xác của ngươi cũng không phải nhằm vào linh hồn của ngươi, mà
là biến ngươi trở thành một cái bánh mì Wien để xoa nắn rồi vào nồi dầu chiên
ở trong một chiều không gian khác.
"Hô..."
Karen thở một hơi dài nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía sau, anh đang do dự
mình có cần phải quay trở về hay không, chuẩn bị kế hoạch tác chiến với mọi
người rồi mới quay lại giải quyết vấn đề ở nơi này.
Nhưng khi anh chuẩn bị thu tầm mắt lại rồi nhìn về phía đối diện, cảm giác bị
"Lôi kéo" kia lại tiếp tục xuất hiện.
Bọn họ để mắt tới mình!
Động tác của Karen không chút lưỡng lự nào, bởi vì anh có một kinh nghiệm,
đó chính khi đối mặt với những điều không biết này, kiêng kị và trốn tránh là
phương thức vô dụng nhất, bất cứ lúc nào lựa chọn đối mặt trực tiếp thì mới thật
sự có được cơ hội.
Cũng giống như lần đầu mình đối diện với bà Molly, nếu như khi đó trốn tránh,
có lẽ cũng không có mình của hiện tại.
Quay đầu lại, trước mặt không có bức tượng nào.
Nhưng sau một khắc, Karen cảm giác được cơ thể của mình đang nổi lên trên,
cúi đầu xuống, phát hiện không biết từ khi nào mà cơ thể của mình đã bồng
bềnh lên trên cách mặt đất mấy mét, mà ở phía dưới mình, bức tượng thứ hai
đang giơ hai tay lên cao, giống như là sắp đón được mình.
Karen vung thanh kiếm Lưu Tư lên, trực tiếp chém xuống phía dưới.
"Ông!"
Bức tượng méo mó một hồi rồi sau đó biến mất không còn thấy gì nữa, Karen
một lần nữa trở lại mặt đất.
Nhưng tất cả mọi việc vẫn còn lâu mới kết thúc, hai bức tượng bắt đầu không
ngừng thay đổi vị trí của mình, dưới tác dụng của hai bước tưởng, cảm giác của
Karen đối với không gian trên dưới trước sau cũng càng không ngừng co giãn
và méo mó, cho dù Karen liên tục dùng kiếm chém về phía bọn họ thì cũng vẫn
không tìm ra được biện pháp để phá giải kết cục này.
"A!!!"
Karen phát ra tiếng gầm nhẹ phẫn nộ, để cho bản thân mình ở trong trạng thái
nóng nảy.
Anh biết bây giờ mình co vung chém đại kiếm như thế nào cũng chỉ là lãng phí
sức lực, nhưng anh vẫn làm như thế, bởi vì anh muốn cho bọn họ trông thấy
mình trở nên điên cuồng, trông thấy mình mất bình tĩnh....
Cuối cùng dẫn dụ bọn họ không đứng ở ngoài “|gãi ngữa" nữa, mà để bọn họ
cảm thấy đã đến lúc làm việc chính, ví như, tiến vào trong cơ thể của mình!
Nhưng mà, cũng không biết là do bọn họ cảm thấy nước vẫn còn chưa đủ nóng,
hay là do phương pháp xử lý của họ khác với các suy nghĩ của Karen, bọn họ
giống như là chỉ đơn thuần đắm chìm vào trong trò chơi này, xem Karen thành
món đồ chơi của họ.
Bọn họ thậm chí... Không nỡ mà ra đòn chí mạng với Karen.
Karen ngừng lại, tay chống đỡ đại kiếm, thở dốc một chút, thậm chí còn lấy ra
một bình thuốc thể lực, mở ra nắp bình, đổ một ngụm vào trong miệng mình.
Anh cũng không phải là mệt đến nỗi cần phải bổ sung, mà là hi vọng mình có
thể nhờ vào lúc này mà bình tĩnh lại một chút.
Cảm giác lúc uống thuốc thể lực rất kỳ diệu, rõ ràng đang cầm bình thuốc ngay
trước mắt, lại có một loại cảm giác rằng nó đang cách xa mình mấy chục mét,
mức độ của cảm giác không gian mất cân bằng, trong nháy mắt gia tăng!
Hả?
Sau khi mình bình tĩnh lại, bọn họ trái lại trở nên nghiêm túc hơn?
Ha ha.
Karen rất muốn cười, lúc trước mình cố ý giả bộ thành bộ dáng đang rất điên
cuồng, theo lý thuyết, loại trạng thái này mới là thời điểm lỗ hổng trong tâm
thần mở rộng ra nhất, thích hợp nhất để bị xâm nhập vào, anh cảm thấy mình là
đang câu cá.
Nhưng anh không để ý đến một sự thật, một sự thật rất đơn giản, đó chính là hai
pho tượng này có khả năng trí thông minh cũng không cao được bao nhiêu, bọn
họ chỉ đang vận hành theo bản năng.
Điều này sẽ đưa đến hành vi của họ trở nên rất đơn giản: Lúc con mồi đang giãy
dụa phản kháng dữ dội, ta tiếp tục chờ đợi; đến lúc con mồi từ bỏ giãy dụa nằm
yên bất động, ta lại đến thu hoạch.
Sử dụng chiến thuật gì đó với bọn họ là một điều rất vô nghĩa, "Tư duy" của
bọn họ thật ra rất đơn giản.
Sau khi hiểu rõ những điều này, Karen dứt khoát tìm một khe hở trên vách đá
rồi đâm thanh kiếm Lưu Tư xuống, sau đó ngồi trên mặt đất.
Tính toán thời gian, toàn đội còn cần phải mười lăm phút đồng hồ nữa mới có
thể đến được đây, nếu như mình có thể loại bỏ mối nguy hiểm ở nơi này trong
khoảng thời gian mười lăm phút này thì có rất nhiều mặt lợi cho hành động kế
tiếp của tiểu đội.
Bản thân là đội trưởng, đây cũng là trách nhiệm mà mình hẳn phải gánh chịu.
Karen duỗi lưng một cái, hai tay chống ở sau lưng, tư thế ngồi giống như là
đang ngồi trong công viên thưởng thức cảnh ngày xuân.
"Ông!"
"Ông!"
Tựa như là tiếp nhận được tín hiệu con mồi đã "Từ bỏ", hai bức tượng lần đầu
tiên cùng nhau chuyển động.