Bị nói mập, nhưng Ashley không dám tức giận.
Bởi vì so sánh trình độ cận chiến, trình độ của cô cũng chỉ tốt hơn Blanche một
chút, người phụ nữ này nhẹ nhàng phất phất tay, đã có thể đập nát đầu của cô.
Trên thực tế, phía bên mình đã sớm thua.
Đứng trước sứa mạnh tuyệt đối, cho dù cả đội có phối hợp tốt đến mức nào
cũng không có ý nghĩa gì.
Chỉ có điều, bà ta có vẻ cũng không có ý muốn giết người.
Cuối cùng, người phụ nữ xuất hiện ở trước mặt Karen.
Karen nắm chặt thanh kiếm Lưu Tư trong tay.
Bà ta dừng lại, không có tiếp tục bước đến trước, mở miệng nói: "Ta có thể thả
các ngươi rời đi, nhưng điều kiện tiên quyết để ta thả các ngươi rời đi là, ta
muốn giữ lại một người."
"Tôi sẽ không bỏ rơi bất cứ một thành viên nào." Karen trả lời, "Nhất là trong
tình thế bị người khác lựa chọn giống như món hàng bày trên kệ như thế này."
"Không, ngươi sẽ đáp ứng ta mà thôi."
Người phụ nữ lùi hẳn về phía sau, để lại một chuỗi tàn ảnh, cuối cùng ngồi
xuống trên thành quan tài pha lê.
"Cái bóng của ta chết rồi, ta cần giữ một người lại để làm cái bóng mới cho ta,
những người khác, có thể an toàn rời khỏi nơi này."
Không nói đến thực lực kinh khủng mà bà ta vừa thể hiện ra, chỉ dựa vào hơn
một trăm cái đầu rồng ở xung quanh, bà ta đã có tư cách và năng lực nắm giữ
toàn bộ thế cục. Cho dù là đến bây giờ, Karen cũng không hối hận đã dẫn theo
các đội viên đến đây, bởi vì lúc trước vô bất kể là gặp phải chuyện gì, chỉ cần có
một chút điều kiện cho phép, anh cũng không có cách nào thuyết phục mình
quay đầu rời đi.
Khi bắt đầu tiến vào trong lăng mộ, thì cũng có nghĩa rằng đã tiến vào trong giai
đoạn không thấy quan tài thì không đổ lệ.
Cục diện vào lúc nay, chỉ có thể nói là vận may của bọn họ không tốt.
Tất cả mọi người bố trí đội hình chiến đấu một lần nữa, vẫn là trận thế như cũ,
dù là cái trận thế này lúc trước đã bị bà ta phán tan.
Nhìn xem động tác của những người này, bà ta nhẹ gật đầu, có vẻ vẫn cảm thấy
rất hài lòng đối với tố chất của những người trẻ tuổi này.
Có đôi khi biết rõ là đánh không lại, vẫn còn kiên trì muốn tiếp tục đánh, là sự
thể hiện cho kiên trì và dũng khí....
Ventura đã biến trở về bộ dáng bình thường, trước ngực đẫm máu, một tay cậu
ta che lấy vết thương một cái tay khác giơ lên nói:
"Phu nhân, tôi ở lại làm cái bóng của ngài." Ventura chủ động yêu cầu, hi sinh
chính mình, để đội trưởng an toàn rời đi, việc này đối với cậu ta cũng không có
gì phải do dự.
Alfred nhìn bóng lưng Ventura, cười, vừa tiếp tục dùng tay vuốt mắt vừa mở
miệng nói: "Thằng bé không có ý gì, phu nhân, tôi ở lại, tôi có thể kể chuyện,
còn có thể chơi nhạc."
Toàn bộ mười một người ở đây, trước tiên nguyện ý chủ động nói ra hi sinh
chính mình, chỉ có Ventura và Alfred, những người khác, đều không có sự giác
ngộ này.
Tuy nhiên Ventura và Alfred, cũng không phải là vì toàn bộ tiểu đội, cũng là vì
Karen.
Muri mím môi, quay đầu nhìn Karen một chút, giơ tay lên nói:
"Benda Muri nguyện ý lưu lại.”
Cậu ta vốn là cảm thấy một chút do dự, nhưng vẫn là lựa chọn đứng ra, cậu
thiếu Karen một cái mạng, trả lại chứ sao.
Karen không nói chuyện, mà vẫn luôn cẩn thận quan sát, anh muốn tìm kiếm
nhược điểm của đối phương.
Người phụ nữ mở miệng nói: "Ta không có bảo các ngươi tự tiến cử mình, ta
muốn giữ ai lại, cần phải do bản thân ta tự quyết định.”
Nói xong, người phụ nữ đưa tay chỉ Ventura, nói: "Con người của ta ghét nhất
những kẻ có bối cảnh gia đình tốt, ta và chồng của mình năm đó đều bởi vì
nguyên nhân này mà gặp phải sự đối xử không công bằng, cho nên, ta muốn giữ
lại người có bối cảnh gia đình tốt nhất trong các ngươi, cùng với ta chịu sự cô
độc trong những năm tháng vô tận, chỉ có như vậy, mới có thể để sự đau đớn
trong lòng của ta giảm bớt một chút."
Ventura trầm mặc, bởi vì cậu biết rõ, bối cảnh của gia đình mình, chắc chắn là
đứng hàng chót ở trong tiểu đội.
Mas, Blanche và Bart nhìn nhau một chút, bọn họ đều có bối cảnh là Kỵ Sĩ
Đoàn, cha mẹ đều là sĩ quan bên trong Kỵ Sĩ Đoàn, đời ông nội càng là sĩ quan
cao cấp, theo lý thuyết mà nói, bối cảnh ba nhà bọn họ, cũng không khác nhau
lắm.
Ashley do dự một chút, ở trong lòng tính toán đẳng cấp và mình chức danh của
cha mẹ mình ở sở nghiên cứu.
Richard thì nhỏ giọng nói: "Nhà Guman ở chỗ này có tính là cao không nhỉ?"
Nói xong, Richard liền chuẩn bị giơ tay lên.
Memphis đưa tay đè tay Richard xuống, nói: "Không tính."
Richard kiên trì nói: "Ông cũng không thể hạ thấp nhà Guman của tôi!”
“Không hạ thấp.”
Lúc này, Philomena giơ tay lên, nói: "Philomena Filsher, gia tộc của ta từng là
gia tộc chủ giáo đại khu thành phố York, mặc dù ta rất không thích cái màn kịch
hy sinh bản thân mình để cứu đồng đội này, nhưng ta nhất định phải chịu trách
nhiệm với dòng họ của mình, ta có thể lưu lại, dù sao đây cũng là ở trong giấc
mộng, nằm mơ ở chỗ nào cũng đều giống nhau.”
Muri cười cười, giơ tay lên lần nữa, nói: "Tôi nguyện ý lưu lại làm cái bóng của
bà, thưa phu nhân, ở đây, không có ai có bối cảnh gia đình cao hơn nhà Benda
của tôi."
Các đời đội trưởng đội hộ vệ của Đại Tế Tự, dòng họ duy nhất mà người phụ nữ
này lúc nãy có nhắc đến.
Muri cảm thấy, mục tiêu của người phụ nữ này, chính là mình, ừm, vừa rồi mình
chịu đòn, cũng là nhiều nhất. Người phụ nữ cũng mở miệng nói: "Các ngươi là
tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật sao?"
"Đúng vậy, thưa phu nhân." Muri đáp lời.
"Tiêu chuẩn về tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật của Trật Tự Thần Giáo bây giờ đã cao
đến múc độ này rồi sao, mà lại ta đều nhìn thấy dấu vết gia tộc rất sâu từ trên
người các ngươi đấy.
Ha ha thật sự là một tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật để cho người ta cảm thấy kinh
ngạc đấy nhỉ.
Nhưng mà,
Vì sao ngươi vẫn còn chưa mở miệng thế?”
Người phụ nữ đưa tay chỉ về hướng Karen.
Ventura lập tức mở miệng nói: "Đội trưởng của chúng tôi là cô nhi, lớn lên ở cô
nhi viện, điều kiện gia đình của ngài ấy còn kém hơn của tôi!”
Người phụ nữ lúc này lắc đầu,
Nói:
“Không, bối cảnh gia đình của các ngươi, cũng không xứng để so sánh với
hắn.”