"Tôi đã nói rồi? Thuật Thức Tỉnh là năng khiếu của tôi."
"Cho nên, giữ ngươi ở lại đây để tiếp tục nghiên cứu của chồng ta, là một
chuyện cực kỳ chuyện chính xác, không phải sao?"
"Chúng ta trước tiên có thể không nói đến vấn đề này, tôi có một vấn đề cần hỏi.
Chồng của ngài lúc này đang ở nơi nào?"
"Ông ta chết rồi."
"Rất xin lỗi."
"Ngươi không cần cảm thấy có lỗi, ta và hắn đều không phải người sống, cho
nên ta cũng không cảm thấy cái chết là thứ gì xúc phạm cả, bất kể là đối với ta
hay vẫn là đối với ông ấy."
"Phu nhân, tôi muốn hỏi lại ngài một vấn đề, ngài có phải vẫn còn tiếp tục
nghiên cứu nơi này không?"
Phu nhân Gandiro trầm mặc.
"Hay là, ngài còn muốn tiếp tục nghiên cứu, lại không có cách nào làm được?"
"Ta không cách nào theo đuổi mạch suy nghĩ thiên tài của chồng ta."
"Đúng, không sai, cho nên sau khi chồng của ngài rơi đi, ngài chỉ đang trông
chừng nơi này, đúng không?"
"Đúng vậy, ta chỉ đang trông giữ phòng thí nghiệm này."
"Ngài đang đợi ông ấy trở về, phải không?"
"Ta đang đợi ông ta về..." Phu nhân Gandiro trừng mắt về phía Karen, "Ngươi
đang gài ta nói."
"Không có cái gì là không thể nói, ngài xem như muốn giữ tôi ở lại chỗ này để
trông nhà giúp ngài, hoặc là nói ngài muốn để tôi ở chỗ này tiếp tục việc nghiên
cứu, những chuyện này, ngài vẫn như cũ phải nói cho tôi biết.
Chồng của ngài, cuối cùng là chết, hay vẫn là đi rồi?"
"Ông ta đi."
"Ông ấy lừa gạt ngài?"
Trong ánh mắt của phu nhân Gandiro xuất hiện lửa giận.
Karen vội vàng giải thích nói:
"Là ngài nói với ta ngay từ đầu, ngài không thể thừa nhận phải trả giá nếu bị lừa
nữa, ta ngay từ đầu cho rằng là Piston. Congers, hiện tại ta bắt đầu hoài nghi,
hơn một trăm năm trước, lúc Piston. Congers rời đi, ông ta vẫn còn là bản thân
Piston. Congers sao?"
Karen đưa tay chỉ vào đỉnh đầu của mình, tiếp tục hỏi: "Chồng của ngài, có phải
cũng rút một khối pha lê rồi cài vào trong đầu của Piston không? Ông ấy nói với
ngài, ra ngoài tìm thêm càng nhiều hậu nhân của gia tộc Congers để tiếp tục
cuộc nghiên cứu này, nhưng ông ấy lại một đi không trở lại?
Mục đích mà ngài muốn rời khỏi đây, là ra ngoài tìm kiếm ông ấy, ngài muốn đi
chất vấn ông ấy tại sao khi trước lại lừa gạt ngài, để cho ngài phải ở lại đây một
mình mà chịu đựng sự cô độc hơn trăm năm?"
Phu nhân Gandiro mở miệng nói: "Bây giờ ta cảm thấy có chút muốn giết ngươi
đấy."
"Nếu như bây giờ ngài giết tôi, ngài chắc chắn sẽ hối hận, thẹn quá hoá giận là
cảm xúc rẻ tiền và rác rưởi nhất."
Karen mở rộng bước chân, đi về phía quan tài pha lê.
Quan tài pha lê rất lớn, bên trong có gối, có đệm chăn còn có cùng bút ký, bốn
vách ở trong còn có chằng chịt trận pháp được bố trí.
"Phu nhân, tôi có thể nằm vào trong để cảm nhận một chút sao?"
"Ngươi nằm vào đi, chờ đến khi ngươi nằm vào rồi, ta sẽ giúp ngươi khép nắp
quan tài lên."
Karen đang do dự có cần phải cởi giày ra trước hay không, lập tức lại cảm thấy
giống như mang giày nằm vào thì thích hợp hơn một chút, cho nên xoay người
vào trong quan tài, nằm xuống.
Không gian nơi này rất lớn, hơi giống như một cái ban công, không chỉ có thể
đặt một cái giường một người ngủ, còn có thể có một vị trí để đặt cái bàn đọc
sách.
Sau khi nằm xuống, nhìn xem trận pháp được điêu khắc bốn phía vách quan tài
đang không ngừng tỏa ra những luồng năng lượng thần bí, Karen đã hiểu.
"Vù!"
Nắp quan tài lơ lửng, đi tới phía trên Karen.
Người phụ nữ này chỉ cần muốn, vào lúc này có thể hoàn toàn đóng kín Karen ở
bên trong.
"Phu nhân, ngài đã bị chồng của mình Thức Tỉnh sao?"
Karen ngồi dậy, phu nhân Gandiro đứng ở ngoài rìa quan tài, lạnh lùng nhìn
xem Karen.
Karen không vội vã bò ra, mà là tiếp tục hỏi: "Thật ra ngài không phải là người
phản giáo, chồng của ngài mới là người phản giáo, chẳng qua ngài là tiếp xúc
với tư tưởng của chồng mình mà thôi."
"Vì cái gì ngươi lại nói như vậy?"
"Bởi vì nếu như tôi có thể nhìn thấy chồng của ngài, tôi sẽ cực kỳ kích động,
chồng của ngài nếu như nhìn thấy tôi, cũng sẽ cực kỳ kích động, còn ngài thì
quá bình tĩnh."
Karen bò ra từ bên trong quan tài, nắp quan tài lơ lửng phía trên, lại yên lặng rơi
xuống mặt đất bên cạnh,
"Ngài đã chết từ lâu rồi, phải không?" Karen chỉ chỉ vào chiếc quan tài thủy tinh
này.
"Cái quan tài này, ngay từ đầu hẳn là được dùng để đặt thi thể của ngài, duy trì
cho năng lượng linh tính trong thi thể không bị tiêu tán ra ngoài."
Loại quan tài có cùng công dụng, trong nhà của tôi cũng có.
"Đúng vậy, ta đã chết từ lâu, ta được chồng của mình thức tỉnh."
"Đây chính là vì sao mà ông ấy lừa ngài, và cũng là nguyên nhân mà ngài
không hận ông ấy đến vậy, thật có lỗi, tôi lạc đề, vào thời điểm này cũng không
thích hợp nói về phương diện tình cảm.
Để tôi tóm tắt lại một chút, chồng của ngài nghiên cứu ở nơi này, một ngày nào
đó, ông ấy thức tỉnh ngài đã chết dậy, ngài ở chỗ này làm bạn với ông ấy, lại
làm một chút nghiên cứu.
Cho đến một ngày nào đó một trăm năm trước, một người tên là Piston Congers
tiến vào đây, ông ta nói cho ngài và chồng của mình rằng gia tộc Congers ở bên
ngoài đã xuống dốc, không cách nào lại tiếp tục di chuyển thi thể của người
trong tộc vào nơi này nữa.
Chồng của ngài lấy lý do cần càng nhiều trợ thủ cho việc nghiên cứu, nên bám
vào trên người của Piston mà rời khỏi lăng mộ này.
Từ đó về sau, ông ấy cũng không còn quay trở về, ngài ở chỗ này, chờ đợi ông
ấy hơn suốt một trăm năm, đúng không?"
Phu nhân Gandiro nhẹ gật đầu, nói: "Đúng."
Karen thở một hơi dài nhẹ nhõm, đưa tay vỗ vỗ vào thành quan tài pha lê ở sau
lưng, nói: "Chồng của ngài không có vứt bỏ ngài, tất cả nghiên cứu mà ông ấy
đang tiến hành ở nơi này, có lẽ cũng là vì ngài, bao quát cả việc rời đi của ông
ấy, cũng là vì vậy."
"Lời này của ngươi có ý gì?"
"Lúc trước ngài đã từng nói với tôi rằng ngài chồng của mình đều người chết,
nhưng thật ra, rất có thể vào lúc ông ấy thức tỉnh ngài, ông ấy vẫn còn chưa
chết, ông ấy còn sống, ông ấy lựa chọn bám vào trên người của Piston rồi rời đi,
là bởi vì ông ấy biết mình sắp phải chết, linh hồn của ông ấy, đã không thể tránh
khỏi chiều hướng suy vong."
"Ông ta có chết hay không, chả lẽ ta không thể cảm nhận ra được sao?"
"Ông ấy có khả năng dùng một chút phương thức đặc thù, dùng phương thức
cực đoan trả giá bằng sự đau khổ khó có thể tưởng tượng được để kéo dài tuổi
thọ, vào lúc đó, thật ra người sống đã không giống người sống, ngài không có
cách nào cảm giác được ông ấy còn sống, cũng là điều rất bình thường."
"A, vậy ông ấy cũng hoàn toàn có thể ở lại nơi này với ta sau khi chết đi, mà
không phải nhét ta vào trong cái quan tài này mà chịu cô độc."
"Nhưng mà, nơi này, chỉ có thể cho phép một người tồn tại trong hoàn cảnh đặc
biệt mà thôi, duy trì trạng thái Thức Tỉnh tiếp diện, ông ấy đã trao cho ngài cơ
hội để tiếp tục tồn tại."
Phu nhân Gandiro: "..."
Karen phát ra một tiếng thở dài,
Cảm khái nói:
"Ngài là tác phẩm vĩ đại nhất trong cuộc đời này của ông ấy.”