Alfred đi ở trước nhất, những người khác theo ở phía sau, dưới sự dẫn đầu của
Alfred, tất cả mọi người đều đi rất chậm.
Nếu như có thể lựa, mọi người tình nguyện chạy lao ra ngoài giống như đang bị
ngọn lửa rượt theo sau mông, như vậy thì không có thời gian để suy nghĩ và
cảm nhận.
Cho nên, tốc độ bước đi chậm chạp này, ngược lại trở thành một sự tra tấn.
Người thứ nhất không chịu được chính là Richard.
Cậu ta tránh khỏi Memphis đang đỡ, đặt mông ngồi dưới đất, hai tay vỗ xuống
mặt đất, giống như là một người phụ nữ đanh đá đang ngồi giãy nãy trên mặt
đất, liên tục hô:
"Đây rốt cuộc là làm sao, rốt cuộc là làm sao thế!"
Tất cả mọi người ngừng lại, có người nhìn về phía Richard, có người thì cúi
đầu.
Sau khi Richard hô liên tục thật nhiều âm thanh, hỏi: "Cho nên, chúng ta thật sự
cứ rời đi như thế sao?"
Không ai trả lời cậu ta.
Richard tiếp tục vung vẩy hai tay hỏi: "Này, tôi biết chúng ta đánh không lại
người phụ nữ kia, nhưng như vậy cũng không cần thiết phải bỏ lại đội trưởng
rồi cả bọn trốn đi như thế này chứ?"
Memphis mở miệng nhắc nhở: "Đây là mệnh lệnh của đội trưởng."
"Ta biết, lỗ tai ta không điếc, nhưng ta vẫn không cách nào chấp nhận được, tiểu
đội của chúng ta như thế này, thật giống như một chuyện cười."
Alfred nhìn Richard, rất bình tĩnh nói: "Chúng ta chỉ cần tuân theo mệnh lệnh
của thiếu gia."
"Này mọi người, có nguyện ý quay trở về đánh lại sao, cho dù là đánh không
lại, kết cục xấu nhất không phải cũng là sau khi chết đi thì bị biến thành người
xem thôi sao? Các người thật sự tin vào ba điều kiện của người phụ nữ kia à,
nghĩ như thế nào thì tôi đều cảm thấy là bà ta đưa ra để lừa gạt chúng ta."
Philomena đi đến trước mặt Richard, nâng tay lên.
"Bốp!"
Richard bị tát một bạt tay.
"Ngươi chỉ đang trút ra những cảm xúc rẻ tiền và vô nghĩa của mình."
Richard trừng mắt nhìn Philomena, hít sâu một hơi, nói: "Tôi chỉ không muốn
để cho chính mình cảm thấy hối hận, ta có thể cảm giác được, nếu như Karen
xảy ra chuyện gì thì coi như tôi an toàn rời khỏi nơi này, vậy thì quãng đời sau
này của tôi cũng sẽ chìm trong sự đau khổ!"
Memphis đứng ở bên cạnh nghe được lời này của Richard, ánh mắt khẽ biến.
"Tôi tin tưởng thiếu gia của mình." Alfred mỉm cười nói, "Chúng ta chỉ cần tuân
theo mệnh lệnh của ngài ấy là đủ."
Philomena nhìn về phía Alfred, nói: "Nếu như ra ngoài sớm một chút, thì chúng
ta có thể kêu gọi tiếp viện."
Alfred hồi đáp: "Nhưng thiếu gia đã dặn dò tôi, dẫn mọi người đi thật chậm."
"Ta không thể nào hiểu được." Philomena nhìn xem Alfred, "Ý của hắn ta là để
chúng ta đi từ từ, đợi hắn ra ngoài sao?"
"Nói không chừng thì phải đấy." Alfred dùng một giọng điều vô cùng tùy ý mà
đáp lại.
"A." Philomena cười một tiếng, tựa như đang thể hiện sự khinh thường với tình
hình đang xảy ra trước mắt mình, nhưng cô ta vẫn nói bổ sung, "Được rồi, từ từ
đi."
"Ta biết trong lòng mọi người đều cảm thấy như bị hành hạ, nhưng xin mọi
người hãy tin tưởng thiếu gia, tin tưởng đội trưởng của mình."
Thật ra Alfred mới là người lo lắng và suy nghĩ nhiều nhất, nhưng anh ta vẫn
như cũ mà chấp hành mệnh lệnh của Karen bất kể ra sao.
Muri thì mở miệng nói: "Vậy thì nghỉ ngơi đi, đừng đi nữa."
Alfred nhẹ gật đầu: "Đương nhiên, như vậy cũng được."
Tất cả mọi người ngồi xuống.
Philomena là người cuối cùng vẫn còn đứng đó, cô ta rất không thích kiểu
không khí như thế này, nhưng cuối cùng cũng ngồi xuống....
Richard cúi đầu, xoa nắn gương mặt của mình.
Memphis nhích lại gần, an ủi: "Ta biết ngươi rất quan tâm đội trưởng, nhưng
bây giờ phải khống chế tâm trạng của mình cho tốt chính là biểu hiện của một
người trưởng thành."
Richard tức giận trả về một câu: "Thật có lỗi, do di truyền."
Memphis: "..."
Ashley nhỏ giọng nói: "Không thể trở về nhìn xem một chút đội trưởng sao, tôi
còn chưa kịp chào tạm biệt đội trưởng lần cuối, nếu như... Nếu như... Tôi sẽ
cảm thấy rất đáng tiếc."
Blanche gật đầu nói: "Đúng là vậy."
Mas khoanh hai tay, cảm khái nói: "Nhưng thực lực của chúng ta không đủ,
thực lực của người phụ nữ kia không chỉ rất mạnh, chưa kể nơi này còn là sân
nhà của bà ta, bà ta chỉ cần tiện tay là có thể dễ dàng bóp chết tất cả chúng ta."
Muri vuốt vuốt lồng ngực của mình, cậu ta là người bị đánh thảm nhất.
Bart mở miệng hỏi: "Tình báo của nhiệm vụ lần này được lấy từ nơi nào?"
Mas đáp lại: "Tình báo không có vấn đề."
"Không có vấn đề thì tại sao lại thành ra như thế này?”
"Nhưng mà, dựa theo tư duy trộm mộ bình thường, lúc mở quan tài ra có biến dị
càng lớn thì chứng minh giá trị càng cao, là do năng lực của chúng ta không
đủ." Thân thể Mas lùi ra sau dựa vào, tiếp tục nói, "Tình báo và báo cáo điều tra
đều làm rất tốt, nếu không chúng ta cũng không đến được nơi sâu nhất trong
lăng mộ này."
"Thật khó chịu." Bart dùng kiếm trong tay mình vạch vài đường dưới chân,
"Quá oan uổng."
Ashley đề nghị lần nữa: "Thật sự không trở về nhìn đội trưởng một chút sao?
Chúng ta chỉ đi tạm biệt một lần cuối, người phụ nữ kia hẳn là sẽ không nổi
điên đâu nhỉ? Lúc gần đi đội trưởng quá hung dữ, tôi cũng không dám dừng lại
nói chuyện."
Ventura vẫn luôn im lặng mở miệng nói; "Đội trưởng không có việc gì, cô có lời
gì muốn nói thì có thể giữ lại chờ đội trưởng trở về rồi nói với ngài ấy."
"Ventura, bây giờ chúng ta không cần mấy lời an ủi không có ý nghĩa này,
chúng ta đều rất kiên cường."
Ventura nhìn thoáng qua Ashley, nói: "Tôi không phải đang an ủi cô, tôi chỉ là
đang trần thuật lại sự thật trong mắt nhìn của mình, đội trưởng sẽ không có
chuyện gì, ở phía trước, chúng ta có thể sẽ gặp nguy hiểm."
"Nguy hiểm?" Ashley nghi ngờ hỏi.