Số 13 Phố Mink

Chương 1376

Blanche đi trị liệu cho Memphis trước, nhưng ánh mắt Memphis kiên định nhìn

về phía Mas. Mặc dù Eisen là mới gia nhập tiểu đội, nhưng trong mắt ông ta, tất

cả mọi người trong tiểu đội ngoại trừ Karen ra thì đều là những đứa trẻ giống

như Richard.

Không do dự chút nào, Blanche ngay lập tức đi trị liệu cho Mas.

Richard bò lên, lúc đầu bởi vì cậu ta mất máu cần có người đỡ đi, bây giờ trái

lại cậu ta trở thành một trong những người khỏe mạnh nhất trong đội.

Cậu ta đi đến bên người Memphis, muốn xem xét tình huống của Memphis,

Memphis nhắm mắt lại, không thèm để ý tới cậu ta. Richard cúi người, kiểm tra

vết thương phía sau lưng Memphis, máu thịt chỗ này đã bắt đầu mục nát, hai tay

của cậu ta đặt đối diện nhau, từng luồng tơ trắng bắn ra, rất nhanh đã xen lẫn

thành một quả cầu bông màu trắng.

Richard lại bắn một sợi tơ về phía miệng vết thương của Memphis, rất nhanh,

độc tố màu đen bị rút ra ngoài theo sợi tơ màu trắng

Khi bị ô uế thì việc quan trọng nhất đó là chú ý thời gian để xử lý thật sớm,

tuyệt đối không thể kéo dài.

Memphis cảm giác ở sau lưng ngứa ngứa, quay đầu nhìn về phía Richard, ông

ta không nghĩ tới con của mình vậy mà thật sự còn có chút ít tác dụng, trong

lòng không khỏi cảm thấy có chút vui mừng.

Richard thì hiểu lầm vẻ mặt của Memphis, đắc ý nói: "Ha ha, lúc ở nhà cha tôi

luôn đánh tôi, đúng là đánh ra được một chút tác dụng đấy, tôi phát hiện dùng

phương thức này để lấy máu bầm ra thì rất thích hợp, lúc ấy liền nghĩ có thể có

công hiệu khác hay là không, không nghĩ tới thật sự là có."

Memphis mở miệng nói: "Xem ra cha ngươi đánh cũng có tác dụng."

Richard nhẹ gật đầu, nói: "Về sau chờ đến khi tôi lớn, cũng phải thường xuyên

đánh đập ông ấy, nói không chừng cũng có thể để cho ông ấy xuất hiện ra được

năng lực mới, tối thiểu nhất thì cũng có thể giúp cơ thể khỏe mạnh."

Memphis: "… "

Toàn bộ quả cầu tơ đều biến thành màu đen, mà miệng vết thương ở phía sau

lưng Memphis cũng không còn màu đen bị hút ra, có nghĩa việt trừ độc cũng đã

xong.

Richard lấy ra một bình thuốc thể lực rồi rót vào miệng mình, đứng dậy, đi về

hướng Mas, lại ngưng tụ ra quả cầu tơ, giúp Mas rút độc ra.

Lúc này Mas đã được Blanche xử lý sơ, cũng không có quá nhiều độc tố bị rút

ra.

Mas nằm trên mặt đất, thở dốc có chút khó khăn, cậu ta chỉ chỉ vào lồng ngực

mình, nói với Richard: "Hình như bị thương ở bên trong."

Richard đưa tay lột áo ra, cẩn thận kiểm tra một chút từng li từng tí, nói: "Tin

tức tốt là vết thương rất sâu, nhưng cũng không tổn thương đến nội tạng, theo

kinh nghiệm của tôi thì sau khi xử lý sơ bộ thì đến bệnh viện giáo hội để nằm

viện vài ngày là được."

"Tin tức xấu thì sao?” Mas hỏi, Trận Pháp Sư đều là những người theo chủ

nghĩa đối xứng.

"Vết thương có chút kỳ quái, cắt ngang hơi quá mức, dẫn đến hai đầu ti của cậu

cũng bị cắt đứt."

Mas: "… "

Richard tiếp tục nói: "Chờ đến khi vào giáo hội bệnh viện để trị liệu, lúc phục

hồi như cũ, cậu nhớ kỹ phải nhắc nhở bác sĩ, phải chú ý phục hồi hai vị trí này

lại như cũ, cậu cũng phải cho nhiều ý kiến một chút, đừng luôn luôn nghĩ rằng

việc này không quan trọng, nếu không phải thì bọn họ cũng không cố gắng để

phục hồi lại như cũ cho cậu đâu."

Mas có chút bất đắc dĩ nói: "Cái này thì có gì liên quan chứ?"

"Tại sao không có gì liên quan, đây chính là hai điểm mẫn cảm, nếu bị hỏng thì

rất đáng tiếc."

Mas: "… "

Richard loạng chà loạng choạng mà đứng người lên, đi về phía Alfred, cậu ta rất

mệt mỏi, nhưng cậu ta vẫn còn đang kiên trì.

Làm một tên lưu manh ở trong một tiểu đội ưu tú nhìn thì có vẻ rất dễ chịu và

thoải mái nhưng thật ra cũng cần phải đối mặt với áp lực tâm lý rất lớn, thừa dịp

mình bây giờ vẫn còn có tác dụng, Richard muốn cố gắng phát sáng một chút.

Sợi tơ bám vào trên miệng vết thương của Alfred, độc tố màu đen nhanh chóng

bị rút ra. Côn trùng Ánh Sáng do bản thân Philias nuôi dưỡng ra vốn được gửi

gắm tín niệm hướng về Ánh Sáng của đoàn người Philias, mặc dù trong một

khoảng thời gian rất dài biến thành loại côn trùng nguyền rủa nhằm vào người

trong tộc Ám Nguyệt, nhưng bản chất của nó thật ra cũng không thay đổi.

"Cảm ơn, vất vả rồi." Alfred nói.

"Ha ha, đừng có khách khí như vậy." Richard đứng người lên, lắc đầu, sau đó

lảo đảo một cái, ngồi trên mặt đất.

Blanche đi tới, giúp Alfred tiến hành xử lý triệt để cho Alfred.

Sau khi Richard nghỉ ngơi một chút thì lập tức đứng dậy, đi về phía Karen.

Lúc này Karen cũng đứng người lên.

"Anh có bị thương không?" Richard quan tâm hỏi.

Karen lắc đầu: "Ta không sao."

Mặc dù anh bị Kulisa làm bị thương không nhẹ, nhưng cũng không phải tiếp

xúc trực tiếp, mà Karen cũng không cần lo lắng đến mức độ ô uế này.

"Cậu đi xem Ashley một chút đi." Karen nói.

"Tôi không sao"

Ashley cũng đứng lên, cô tiêu hao khá nhiều, lúc này đang tự uống thuốc phục

hồi thể lực.

Thật ra, cô cũng không yếu, ở độ tuổi này, các phương diện thể chất đều cực kỳ

tốt, dù sao cũng là người có thể chiến thắng ở trong cuộc tuyển chọn của đại

khu thành phố York, chỉ có điều cái nghề nghiệp Triệu Hồi Sư này cần tích lũy

tuổi tác, không chỉ cần phải học tập, còn cần có đầy đủ thời gian để tạo mối

quan hệ tốt với những con yêu thú kia, thứ mà Ashley cần bây giờ đó là thời

gian.

Karen đi về phía trước, đi tới trước mặt Philomena.

Philomena rất yên tĩnh mà nằm trên mặt đất, tay phải đều toàn là xương trắng,

nhưng mà chính bản thân cô đã tự cầm máu.

"Vất vả rồi." Karen mở miệng nói.

Philomena nhìn Karen, không nói chuyện, cô không thích phải đối mặt với loại

tình huống này, nếu nói khách quan, cô có vẻ như càng quen với thái độ thờ ơ

lạnh lẽo của Karen.

Karen đưa bàn tay đặt ở phía trên Philomena, Thuật Trị Liệu xuất hiện.

Anh cũng không biết Thuật Trị Liệu cao cấp, muốn trị liệu kỹ càng hơn cần

phải đến bệnh viện giáo hội, phối hợp với các loại thuốc đặc hiệu thì mới có

hiệu quả.

Bây giờ cũng chỉ có thể để cho cô ta cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Nói như thế nào đây, cô ta thật sự rất liều mạng, biểu hiện lần này của cô, đã đủ

để xóa đi một chút khúc mắc ở trong đáy lòng của Karen về chuyện lần trước.

Thật ra cô ta cũng chỉ là một cô gái đáng thương mắc chứng sợ giao tiếp xã hội.

Nếu như vào lúc trước, có lẽ cô ta là khách hàng mà mình sẽ cố gắng trị liệu.
Bình Luận (0)
Comment