Số 13 Phố Mink

Chương 1383

Karen đi đến trước mặt Eunice cầm lấy bình trà, tay trái rất tự nhiên mà ôm eo

Eunice, hỏi: "Đánh thức em dậy rồi sao?"

"Bây giờ vẫn còn có chút buồn ngủ, nhưng thời gian thức thì đã nhiều hơn lúc

trước một chút."

"Tình huống càng ngày càng tốt."

"Đúng vậy, anh có thể cảm nhận được rõ ràng." Karen ngồi xuống ở trên ghế sô

pha, Eunice bắt đầu châm trà, Ophelia thì ngồi xuống phía đối diện Karen.

"Trán của cô bị làm sao thế?" Karen chỉ chỉ về vị trí trước trán, nơi đó có một

vết sẹo, lúc nãy chắc hẳn là bị tóc mái che khuất.

"Bị chủy thủ sượt qua, có mang theo độc."

"Không xử lý à? Hay là cố ý giữ lại để thể hiện cá tính?"

"Lúc đầu thì đã hẹn trước với bệnh viện giáo hội để làm giải phẫu phục hồi,

nhưng không phải tôi vừa nhận được mệnh lệnh đến thành phố York sao, đợi

sau khi trở về thì mới làm giải phẫu xóa sẹo."

"Bọn họ vậy mà sắp xếp nhiệm vụ nguy hiểm như vậy cho cô làm à?"

Vị trí vết thương kia, nếu lại sâu hơn một chút thì có thể làm phẫu thuật mổ sọ

luôn.

"Là do tôi chủ động yêu cầu, rèn luyện mà, chắc chắn phải đến một vài nơi

nguy hiểm, nếu không thì cũng không có giá trị gì."

Karen nâng tách trà lên, nhấp một miếng, hỏi: "Đoán ra được rồi sao?"

"Ừm." Ophelia rất bình tĩnh gật gật đầu, cũng bưng tách trà lên, "Thật ra cũng

không khó đoán, tôi và anh đều đã từng tới nơi này, mà anh còn hình dung về vị

hôn thê của mình rất nhiều lần."

Eunice lại mang tới một chút điểm tâm đặt xuống, sau đó ngồi xuống ở bên

cạnh Karen.

"Công chúa đã tới nơi này được hai ngày, chúng em nói chuyện với nhau rất vui

vẻ, cô ấy còn đang giúp em thiết kế yên ngựa."

Ophelia nói: "Tôi chuẩn bị vận chuyển vài con Độc Giác Thú từ trên đảo đến,

cũng đúng lúc Eunice thích cưỡi ngựa."

"Cảm ơn." Karen nói.

"Không phải là vì tôi nể mặt anh, đây là vì tình bạn hữu nghị giữa tôi và Eunice,

anh không nên xem thường tình bạn hai ngày của chúng ta, có ít người, tựa như

trời sinh đã có năng lực khiến cho người xung quanh cảm thấy dễ chịu, nếu như

tôi là nam, cũng không thể rời khỏi cô ấy.

Nhưng tôi nghe nói, anh cũng không thường xuyên trở về lắm nhỉ."

"Karen rất bận rộn, việc mà anh ấy phải làm cũng rất nguy hiểm." Eunice nói.

"Đúng vậy, đúng vậy, nhưng cô cũng không thể cứ dịu dàng như vậy, giống như

là trên phim ảnh, sẽ dễ khiến cho bản thân mình mất đi đất diễn và cảm giác tồn

tại của bản thân."

Eunice mỉm cười nói: "Dù sao cũng chỉ có tôi."

Ophelia nghe nói như thế, gật đầu cười.

Eunice nói với Karen: "Ông nội sau khi biết anh sẽ trở về, đã sớm đánh thức em

dậy, làm cho bây giờ em cảm thấy thật buồn ngủ, em đi ngủ trước đây, chờ đến

khi thức dậy chắc trời cũng đã tối, em sẽ nấu cho anh bữa khuya, trong khoảng

thời gian này em cũng đã học được một vài thứ."

"Được rồi."

Karen đứng người lên, nói với Ophelia: "Chúng ta đến phòng sách đi đi, tôi có

vài chuyện cần nói với cô liên quan đến việc đoàn đại biểu của Nguyệt Nữ Thần

Giáo đến thành phố York lần này."

Ophelia đứng người lên nói với Eunice: "Vậy tôi đi đến phòng sách với Karen,

chuyện liên quan đến Nguyệt Nữ Thần Giáo lần này, anh ta cần nói với tôi một

chút, ha ha."

Eunice cũng cười.

Ophelia đi ra ngoài trước, Karen thì đỡ Eunice nằm xuống.

Eunice nhìn xem Karen, nhỏ giọng nói: "Sự có mặt của em có làm cho anh cảm

thấy không được tự do không?"

"Nói gì vậy."

"Có em sẽ làm anh cảm thấy bản thân mình bị ép buộc bởi hôn ước?"

"Thứ ước thúc anh không phải là em, mà là gia giáo của nhà Inmerais, mặc kệ

lúc nào, người nhà vĩnh viễn đặt ở vị trí thứ nhất."

"Anh có biết không, mẹ em vẫn luôn cảm thấy rất nghi ngờ, vì sao mà cha em

từ trước đến nay lâu đến như vậy, mà cũng không có tình nhân, điều này khiến

cho bà ấy đôi khi cũng cảm thấy rất mất mặt."

"Anh đoán lúc mẹ em nói những lời này thì trên mặt chắc chắn là đang có ý

cười."

"Em không phải là đang nói mát."

"Anh cũng không phải."

Karen cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán của Eunice một cái, nói: "Nghỉ

ngơi thật tốt, buổi tối anh sẽ đến tìm em sau."

"Anh không thấy mệt sao?" Eunice có chút quan tâm mà trừng mắt nhìn.

"Lần này anh đã nghỉ ngơi rất đầy đủ rồi mới đến đây, anh đang trong một kỳ

nghỉ phép ngắn hạn sau khi vừa làm xong một nhiệm vụ, cho nên, ban đêm em

có thể chuẩn bị thêm mấy loại khác nhau."

Eunice cắn môi một cái, tò mò nói: "Thật sẽ không thấy chán sao?"

"Thứ gây chán sẽ chỉ là màu sắc và kiểu dáng."...

Karen đứng người lên, thả màn giường xuống giúp cho Eunice, sau đó đi ra

khỏi phòng ngủ.

Trong phòng sách của tộc trưởng, Ophelia đang đứng ở đó mà thưởng thức

tranh chân dung treo trên tường của các đời tộc trưởng.

Cô ấy chắc chắn đã từng tới đây, cũng chắc chắn đã từng xem những bức tranh

này, bây giờ chẳng qua là tìm một việc gì đó làm để tránh khỏi cảm giác xấu hổ

trong tình cảnh này.

Karen đi tới thẳng đến sau bàn đọc sách rồi ngồi xuống, ấn lên cái chuông trên

bàn một cái, anh tin tưởng người tỉ mỉ như Alfred sẽ lập tức đem nước đá đến.

Ngay sau đó, Karen lấy gói thuốc lá ra, móc ra một điếu, châm lửa.

"Tôi nhớ lúc trước anh cũng không hút thuốc lá." Ophelia đi đến đối diện

Karen, kéo cái ghế, ngồi xuống.

"Khói thuốc che bớt một chút tầm mắt, cũng có thể làm dịu đi sự xấu hổ."

"Ha ha."

"Tôi cũng có tham gia và nhiệm vụ đón tiếp đoàn đại biểu lần này, tôi muốn biết

mức độ tham dự của cô."

"Chỉ thị nhiệm vụ mà tôi nhận được đó là đi theo cùng để bảo hộ, chi tiết cụ thể

về quy tắc và biện pháp thì còn không biết."

"Tôi phụ trách bảo vệ an toàn cho bọn họ, như vậy cô có khả năng sẽ được tạm

thời đưa vào trong tiểu đội của tôi."

"A, là như thế này sao, tôi vẫn còn không có quá quen thuộc với một chút quy

định của tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật trong Trật Tự Thần Giáo, nếu như mọi việc

giống như vậy thì bây giờ trước hết tôi có nên đứng dậy để nói vài lời chăng, ví

dụ như xin được đội trưởng Karen chỉ giáo nhiều hơn?"

"Không phải nói đùa, lần này cô cần phải cần thận hơn một chút."

"Ừm?" Ophelia thu lại nụ cười.

"Nguyệt Nữ Thần Giáo có phải vẫn luôn có ý đồ đối với Đảo Ám Nguyệt từ

trước không?" Karen hỏi
Bình Luận (0)
Comment