Số 13 Phố Mink

Chương 1394

Karen trông thấy Richard cầm tờ giấy khám sức khỏe đi từ trong ra, mũi chân

khập khiễng mà bước ra ngoài.

"Thế nào rồi?"

"Anh không bị kiểm tra đằng sau sao? Cô ta nói đây là quá trình, nhất định phải

kiểm tra, không thể bỏ bước."

"A, đúng vậy đấy."

"Đau quá, tựa như là một tờ giấy mau miệng, rồi dùng hai tay kéo rách từ hai

bên, tôi thậm chí nghe thấy tiếng rắc rắc đấy."

"Chúng ta đi tới chỗ kiểm tra khác đi."

"Đi từ từ một chút, đi chậm một chút, ô ô a a..."

Sau đó lại đi qua năm phòng liên tục, đều là kiểm tra phương diện cơ thể.

Karen nhìn điểm số của mình trên sáu mục vừa kiểm tra, cơ bản đều vào khoảng

bốn năm điểm.

Nếu đặt trong tình huống của bệnh viện bình thường thì ý nghĩa đây là người có

"Cơ thể khỏe mạnh".

Chỉ có điều nếu là đặt ở trong bệnh viện của Kỵ Sĩ Đoàn, thì điều này có nghĩa

là tố chất cơ thể không phù hợp, số điểm hợp lệ cho phần này là 6 điểm.

Cầm tờ giấy khám sức khỏe này, thì phần lớn các binh chủng trong Kỵ Sĩ Đoàn

cũng không ai chọn ngươi, chỉ có thể đến những binh chủng không có yêu cầu

về thể chất.

Richard thì khoảng 7 đến 8 điểm, cậu ta nhìn mình một chút, lại nhìn của Karen

một chút, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.

"Thể chất của của anh vậy mà bình thường như thế sao?"

Đây không phải là Richard đang ra vẻ để trào phúng, mà là cậu ta thật sự bất

ngờ, bởi vì ở trong sự nhận biết của cậu ta thì lúc chiến đấu Karen vô cùng dũng

mãnh, mặc dù Ventura và Bart quen thuộc đứng ở tuyến đầu, nhưng Richard

cảm thấy mỗi lần Karen đi lên, luôn có thể mang đến cho mình cảm giác an

toàn hơn so với đám người của Bart.

Đây xem như là "Góc nhìn kém" của người bên cạnh, cậu ta không ý thức được

mỗi lần chiến đấu Karen đều dựa vào thuật pháp tăng cường.

"Dạo gần đây ta cũng đã xem trong việc rèn luyện cơ thể, chỉ có thể nói rằng

trước đây lãng phí quá nhiều thời gian, phải từ từ thay đổi. Nhưng mà, thể chất

của cậu xác định không phải là vì bị cha cậu đánh cho nên mới trở nên rắn chắc

như thế chứ?"

"Ha ha, nếu thể chất của tôi mà không tốt thì tôi cũng đã sớm bị cha tôi đánh

chết rồi."

Lúc này, Alfred và Memphis đi tới.

Phần kiểm tra tiếp theo đó là "Thăm dò trong cơ thể", trong sự lý giải của Karen

thì giống như là quét toàn cơ thể.

Bên trong phòng có một cánh cửa được làm ra từ một loại vật liệu màu bạc, lúc

đi vào thì mọi người được yêu cầu phải bỏ những khí cụ đặc biệt ở bên ngoài.

Karen là người đầu tiên đi vào, cửa không có phản ứng gì, báo cáo rất bình

thường.

Thật ra trên người của anh có rất nhiều thứ, nhưng đều là những thứ vô hình,

không cần lo lắng mình bị quét ra cái gì.

Lúc Richard đi qua, cánh cửa lấp lóe sáng lên.

"Trong người của cậu có thứ gì vậy?" Lão quân y phụ trách việc kiểm tra hỏi,

"Thể tích cũng không lớn lắm, còn có dấu hiệu sinh mệnh, mà lại cực kỳ dịu

dàng ngoan ngoãn."

Karen cảm thấy, nếu như không có cái nhãn hiệu "Dịu dàng ngoan ngoãn" này

thì thái độ của lão quân y cũng sẽ không hiền từ đến như vậy.

Richard hồi đáp: "Là một bùa hộ mệnh mà ông nội toi đưa cho, nó tên là Jerry,

một con tằm nhỏ đáng yêu, đáng tiếc là tôi không có cách nào gọi nó ra ngoài,

nếu không thì tôi có thể mời ngài cùng xem xét nó một chút."

"Ông nội cậu là người của Thần giáo chúng ta sao?"

"Đúng vậy, đương nhiên."

"Cái hệ thống nào?" Lão quân y đẩy khung kính lên, "Nhìn các cậu cũng không

giống như là người từ Kỵ Sĩ Đoàn."

"Hệ thống Trận pháp? Tên của bộ môn gọi là cái gì ấy nhỉ?"

"Ngay cả bộ môn mà người nhà cậu nhậm chức cũng không nhớ rõ à?"

"Vừa mới lại đổi tên, à, nhớ ra rồi, bây giờ gọi là Bộ quản lý trung tâm đặc biệt

của đại khu thành phố York."

"Bộ quản lý trung tâm đặc biệt?" Lão quân y nghiền ngẫm cái tên này một chút,

ông ta không biết "Bộ quản lý trung tâm" là có nghĩa gì, nhưng "Đặc biệt" thì

ông ta có nhận biết.

Bên trong từng bộ môn trong các hệ thống của Thần Giáo, có thể có thêm cái

hậu tố “Đặc biệt này cũng đều không đơn giản.

"Chức vị của ông nội cậu là gì?"

"Thuật pháp quan."

"A, cha cậu thì sao?"

Ông nội và cháu trai đều là người trong thần giáo, thế hệ ở giữa cũng không có

khả năng lớn không phải.

"Thuật pháp quan."

"Ồ? Mẹ cậu thì sao?"

"Thuật pháp quan."

Lão quân y ngây ngẩn cả người, sau đó dùng ngón tay chọc chọc tờ phiếu kiểm

tra trước mặt, nói: "Ở phần này thì ta chỉ có thể cho cậu một đánh giá Gần bình

thường, ta sẽ cho cậu thêm một khoản ghi chú phía trước, cậu về nhà tìm ông

nội hoặc cha của cậu rồi dùng danh nghĩa bộ môn phát một phần công hàm qua

phía bệnh viện bên này thì có thể biến thành Bình thường."

"A, được rồi, cảm ơn ngài."

"Không có gì."

Sau khi kiểm tra xong đi ra ngoài, Richard ngáp một cái, cậu ta cũng không

xem việc này ra gì, bởi vì cậu ta vốn cũng chẳng cần một tờ giấy kiểm tra sức

khỏe hoàn chỉnh làm gì cả.

"Trở về bảo cha cậu phát giúp cậu một cái công hàm qua đi."

"Cần gì phải phí công sức như vậy chứ?" Richard có chút không hiểu.

"Nếu người ta đã kiểm tra ra được, thì làm cho xong đi, không nên để bị người

ta đánh dấu, chính bản thân cậu cũng vô cùng rõ ràng, cái con côn trùng mà cậu

nuốt kia cũng không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, mà bây giờ có một chút năng

lực đặc biệt của cậu cũng do con côn trùng kia mang đến, cậu có dám cam đoan

sau này cậu sẽ không bao giờ dùng năng lực trước mặt người ngoài à?

Bây giờ cậu có cơ hội này thì hãy đem nó tẩy trắng đi, như vậy thì sau này trừ

phi đưa cậu đi giải phẫu, nếu không cũng không ai có thể dùng nó để chỉ trích

cậu được."

"A, cũng đúng, nhưng không thể đi tìm ông nội của tôi được." Richard trầm tư

nói, "Đừng thấy ông nội tôi toàn bị bà nội tôi bắt nạt mà tưởng lầm, còn người

của ông ấy thật ra cực kỳ cứng nhắc, tôi không chủ động đi nói với ông ấy thì

còn tốt, ông ấy có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, một khi tôi chủ động

đi nói cùng với ông ấy, nguyên tắc của ông ấy chắc chắn sẽ bắt tôi kể lại tất cả

mọi chuyện cho ông ấy nghe.

Dù gì thì bản thân tôi cũng không thấy quan trọng, nhưng tôi sợ liên lụy đến anh

đấy Karen, không thể để anh cho tôi đồ tốt mà còn phải khiến anh bị liên lụy

vào, đây cũng không phải là chuyện mà giữa những người anh em có thể làm,

mẹ nó, ngảy cả kẻ thù có lẽ cũng không có mặt mũi để làm như vậy đâu."

"Vậy trước tiên cứ như vậy đi."

Karen nhìn thoáng qua Memphis vừa lúc mới bước từ trong ra, những lời khi

nãy thay vì nói với Richard không bằng nói với Memphis.

Memphis nhẹ gật đầu với Karen, nói: "Tôi không có vấn đề."
Bình Luận (0)
Comment