"Ta từ chối cũng không có vấn đề, đúng không?"
"Gâu."
"Đúng đấy, khế ước cộng sinh vốn cũng không có biện pháp giải trừ, chỉ có thể
tạm thời áp chế,
Ta biết ý của bọn họ là như vậy, nhưng loại áp chế này có hiệu quả rất ngu xuẩn,
về bản chất thì sự liên hệ của khế ước cộng sinh vẫn còn, ngươi chết ta cũng
chết, nhưng hiệu quả của khế ước lại bị tổn hại vĩnh viễn, ta đâu có khờ mà làm
vậy?"
"Gâu."
"Chưa kể, một khi hiệu quả của khế ước giảm xuống, Karen sẽ có thể đi ký kết
khế ước thứ hai
Khế ước cộng sinh, chỉ cần cậu ta dám chịu chút tỉ lệ nguy hiểm."
"Gâu."
"Đúng, cái cô Loya kia, cô ta chắc chắn đã nghĩ đến việc này từ sớm, hừ."
"Gâu."
"Không thể để cho cô ta đạt được như ý, đúng vậy, đương nhiên. Xem như vì
cháu gái chắt chắt chắt chắt chắt của ta, ta cũng phải duy trì cái quan hệ khế ước
cộng sinh này, trông chừng Karen cho thật tốt!"
"Gâu."
"Ta hiểu mà, ta cũng không ngu xuẩn, với năng lực, tài năng mà Karen biểu
hiện và tốc độ phát triển lúc này thì đây là một khoản đầu tư tuyệt đối có thể để
cho ta trong lúc nằm mơ cũng có thể cười tỉnh. Ta đã mượn nhờ quan hệ cộng
sinh cùng với cậu ta để phá vỡ gông cùm xiềng xích đến từ Thủy tổ Ellen. Bây
giờ linh hồn của ta đã được tự do, phía trên nó đã không còn bị giới hạn bởi một
cái trần nhà nữa.
Ừm, vấn đề nhỏ bây giờ đó là ta không vỗ cánh để bay lên được."
"Gâu."
"Ý của ngươi là để cho ta chờ một chút? Đợi đến sau khi Karen đủ mạnh thì để
cậu ta truyền nước qua cho ta sao?"
Pall ngồi ở trên lưng Kevin, một mèo một chó vừa đi dạo vừa nói chuyện trên
bãi cỏ ở trước khu nhà của gia đình Ashley.
Kevin dùng móng vuốt nguệch ngoạc trên mặt đất, trước hết vẽ lên một con
mèo: Một cái vòng tròn, đằng sau là một cái hình bầu dục, phía dưới lại thêm
hai cái hình bầu dục nhỏ hơn, trên cái vòng tròn đại diện cho khuôn mặt thì vẽ
thêm bốn đường thẳng.
"A, ngươi vẽ rất tốt đấy, nếu như không phải nhờ vào bốn cái râu mèo mà ngươi
vẽ kia thì ta thật sự cho rằng ngươi đang vẽ món xúc xích nướng của Wien đấy."
Ở phía dưới Kevin vẽ lên một cái hộp vuông, sau đó lại vẽ thêm một cái hộp
vuông ở phía trên,
Sau đó, nó dùng móng vuốt vẽ một đường nối từ cái hộp vuông phía trên kéo
đến trên người con mèo rồi lại từ con mèo nối xuống cái hộp vuông bên dưới.
"Ta biết rồi, nhưng vì sao ngươi muốn vẽ thêm một cái vậy?"
Pall rất là nghi ngờ.
Lúc này, một mèo một chó nói chuyện cũng hấp dẫn đến mấy con yêu thú dịu
dàng ngoan ngoãn đang hoạt động tự do xung quanh đó, vài con yêu thú rất tò
mò mà bu lại, cùng nhau tiến hành quan sát.
Vốn dĩ trong nhận thức của bọn chúng, rất ít khi nhìn thấy yêu thú có thể giải
thích một thứ gì đó.
Kevin lắc đầu nói: "Gâu."
Pall ngây ngẩn cả người;
Sau đó lại lộ ra vẻ mặt tủi thân;
Cuối cùng là bất đắc dĩ.
"Thì ra ý của ngươi là như vậy."
Kevin nhẹ gật đầu.
"Nhưng nếu nói như vậy, thật là... Thật là ngại quá."
Kevin lung lay đầu, chở Pall cách xa khỏi những con yêu thú "Ngu xuẩn" đang
quan sát.
"Ngươi để cho ta dùng quan hệ khế ước cộng sinh để trở thành một đập chứa
nước của Karen, trên người Karen đã có rất nhiều cái đập chứa nước."
"Gâu."
"Nó cũng quá nhỏ mà? Đúng, quả thật nó cũng không lớn hơn một ngón tay."
"Gâu."
"Nhưng vấn đề là nếu làm vậy thì ta thật sự quá phế vật, mặc dù ta hiện tại là
một con mèo phế vật, nhưng ta vẫn luôn tưởng tượng về sau có thể trở mình."
"Gâu."
"Được rồi được rồi, ta đã biết, ta đã hiểu."
Kevin ngừng lại, nhẹ run người.
"Làm gì?"
Kevin tựa như là đang do dự.
"Ngươi còn có những biện pháp khác?"
"Gâu gâu gâu."
"Cũng thiết lập cho Karen một cái hồ chứa?" lúc này Pall mở to hai mắt,
"A, trời ạ, con chó ngu xuẩn, ngươi quá thần kỳ!"
Kevin giơ cổ lên, miệng chó hướng về phía của Mặt Trăng.
"Nguyên nhân khiến ta không thể nào bố trí miệng cống là bởi vì cái ngón tay
kia, lại bởi vì quan hệ khế ước cộng sinh kết nối với Karen, bởi vì có cái đập
nước không ngừng mở rộng của Karen, cho nên ta không có cách nào để che
lấp, nhưng Karen thì không tồn tại cái này vấn đề, hắc hắc.
Không đúng..."
Pall bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức nói:
"Lúc đầu cậu ta là dẫn ta tới xem bệnh, kết quả sau khi kiểm tra xong lại phải để
cậu ấy giải phẫu... Để mấy vị bác sĩ thú y trong này giải phẫu cho cậu ta sao?"
"Gâu."
"Ta đang cảm thấy, có chút xấu hổ, nhưng nếu như dựa theo lời mà ngươi nói,
chặn ngón tay kia lại, rồi để cho Karen rót vào cho ta, có phải ta sẽ có thể khôi
phục ngay lập tức hay không?"
Kevin lắc đầu.
"Không thể? Đợi chút nữa, để ta suy nghĩ một chút, trạng thái cơ thể hiện tại
của ta không được, năng lực thừa nhận cũng không được, toàn phương diện đều
bị yếu đi quá nhiều, đây là vì để cho phù hợp với sự tồn tại của ngón tay kia mà
vẫn bảo toàn mạng sống của ta.
Thật ra thì ngón tay kia là chính ta, ta cũng chính là ngón tay kia, giữa chúng ta
đã sớm đã dung hòa, nếu như chặn kính nó lại, sau khi Karen truyền năng lượng
cho ta, thì kết cục của ta chính là khôi phục lại một phần thực lực trong ngắn
ngủi, sau đó thì cơ thể và linh hồn của ta sẽ tiêu tán thôi.
Ta sẽ hóa thành một đống tro tàn, chỉ còn lại cái ngón tay kia..."
Kevin nhẹ gật đầu.
"Cho nên, không thể làm như vậy, con chó ngu, ta sợ chết, thật đấy."
Kevin quay đầu, nhìn xem Pall trên lưng, lộ ra nụ cười.