Karen uống một hớp nước, sau đó dùng ngón tay vừa mới cầm ly nước nhẹ xoa
lên trán, cảm giác đè nén trong lòng càng ngày càng nặng. Một lát sau, Blanche
trở về.
"Đội trưởng, tôi đã giúp Ophelia xử lý xong vết thương, cũng không phải rất
nghiêm trọng, xin ngài hãy yên tâm."
Sau khi Blanche nói xong cũng có chút hối hận, bởi vì một câu "Xin ngài hãy
yên tâm" cuối cùng có chút dư thừa.
"Cô cũng đi nghỉ ngơi đi, bữa tiệc ban đêm có lẽ sẽ kéo dài rất lâu."
"Được rồi, đội trưởng, ngài cũng nghỉ ngơi."
"Ừm."
Sau khi Blanche đi vào trong phòng, Karen đứng người lên, chuẩn bị nằm lên
trên giường nằm một hồi để xoa diệu bớt sự mệt mỏi và lo âu trên đường đến
khách sạn.
Sau đó đứng ở bên giường, nhìn xem bức tranh sơn dầu về Ankara, con gái của
Thần Trật Tự được treo ở đầu giường.
Góc độ của bức tranh này, lúc trước khi đang nhìn từ xa, cô ta đang mỉm cười,
nhưng sau khi đến gần, lại phát hiện ánh mắt rất thâm trầm, tạo cho người xem
cảm giác mâu thuẫn.
Không biết vì cái gì, trong đầu Karen xuất hiện một câu, mà anh cũng nhỏ
giọng mà nói ra:
"Ngươi có thể phù hộ nơi này sao?"
…
"Không phải cô ta."
Trong bồn tắm lớn, Saraina đang để trần cơ thể mình mà nằm ở trong, Sainz
đứng bên cạnh, ánh mắt thuần khiết.
"Thế nhưng nếu như vậy thì sẽ là ai đây?"
Saraina lắc đầu, nói: "Vậy thì phải cần đến hệ thống tình báo hoạt động tốt một
chút, cũng may ta cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối với việc này, nguyên liệu nấu
ăn tươi ngon chất lượng cao thì nào có khả năng dễ tìm như vậy."
"Nó sẽ trốn ở chỗ kín đáo?"
"Cũng có khả năng là nó đang bày ra trước mặt của ngươi theo cách mà ngươi
không bao giờ nghĩ đến."
Cơ thể của Saraina bắt đầu nhẹ nhàng run lên, máu tươi bắt đầu tràn ra từ các lỗ
chân lông trên khắp cơ thể, cô ta ngước cổ lên, trên mặt lộ ra mặt đau đớn,
nhưng rất hiển nhiên, cô ta cũng đã sớm quen với tình huống này.
Rất nhanh, nước trong bồn tắm đều biến thành màu đỏ tươi, cơ thể cô ta trôi nổi
bên trong.
Sainz lấy ra cánh hoa đã chuẩn bị xong, đưa chúng nó vung vào trong bồn tắm
lớn, sau đó lui lại hai bước, bắt đầu câu nguyện.
"Ngài là Nữ Thần Mặt Trăng tối cao, ngài chiếu rọi hào quang trên người ta, để
ta đem vĩnh cửu được gột rửa ở dưới ánh sáng thần thánh của ngài, dâng lên cho
ngài sự thành kính không chút nào giữ lại."
Mỗi một từ trong lời cầu nguyên vang lên, máu tươi trong bồn tắm bắt đầu chảy
ngược về, bọn chúng hòa vào trong cơ thể Saraina, mặt nước lại khôi phục vẻ
bình thường.
Saraina mở mắt ra, trong ánh mắt lộ ra một sự mỏi mệt.
"Sainz, ngươi nói xem ta còn phải chịu sự tra tấn này trong bao lâu nữa?"
"Chính như chưởng giáo đã nói, sở dĩ ngài sẽ xuất hiện vấn đề như vậy, là bởi vì
ngài thật sự quá ưu tú, là Nguyệt Thần vĩ đại, đang vuốt ve ngài."
Saraina đứng người lên, Sainz thì khoác áo tắm lên người cô.
"Nhưng vốn dĩ ta cũng không cần phải tiếp nhận sự đau khổ như vậy, nếu như
【 Vương Miện Bạch Nguyệt 】 còn ở trong giáo mà nói, ta có thể gột rửa dưới
ánh sáng của nó, không chỉ không cần phải chịu đựng đau khổ như hiện giờ mà
còn có thể làm sâu sắc sự liên hệ với Nguyệt Thần.
Nếu như không phải là bởi vì cô ta trộm đi 【 Vương Miện Bạch Nguyệt 】,
các đời Thần tử trong giáo cùng với một đám người thân cận với Nguyệt Thần,
cũng không cần phải chịu đựng sự tra tấn đau đớn đến như vậy.
Buồn cười là,
Bây giờ ta còn ở đang ở trong khách sạn được đặt theo tên của cô ta."
"Tất cả đều sẽ được trả lại."
Sainz giúp Thần tử lau sạch cơ thể, "Giống như quy luật phát triển mà Nguyên
Lý Thần Giáo đưa ra, những Thần Giáo đứng đầu, thời kỳ đỉnh cao của nó
thường thường sẽ là một kỷ nguyên, mà sau khi thời kỳ đỉnh cao của nó qua đi,
nó sẽ không trượt xuống mà là trực tiếp tan rã. Tôi hoài nghi, dấu hiệu cho sự
kết thúc của kỷ nguyên đó chính là sự tan rã của Trật Tự Thần Giáo."
Saraina cười nói:
"Nhưng ngươi có biết cái kỷ nguyên này còn kéo dài bao nhiêu năm sao? Một
năm, một trăm năm, một nghìn năm, hoặc là càng lâu hơn?"
"Tôi không biết, nhưng tôi tin tưởng, kỷ nguyên thuộc về Nguyệt Thần, sẽ tới."
Saraina thở dài, nói: "Sainz, không phải là ta đang hạ thấp ngươi."
"Xin ngài dạy bảo."
"Nếu như là vị đội trưởng Karen kia cùng ngươi trao đổi vị trí một chút, lời nói
để an ủi người khác thì chắc hẳn là lời mà hắn nói sẽ khiến ta cảm thấy dễ chịu
hơn, mà không phải giống như ngươi, giống như đang đọc kinh văn."
"Tôi có tội."
"Được rồi, được rồi."
Saraina không có khoác áo choàng tắm, đi ra khỏi phòng tắm, đứng ở trước cửa
sổ lần nữa, nhìn về cảnh vật phía ngoài.
"Ha ha, nhập ý vào cảnh đẹp."
Đã đến giờ, Karen dẫn theo Ophelia, Ashley và Blanche đi tới trước cửa phòng
của Saraina
Sau khi ấn chuông cửa, cửa được mở ra.
Saraina thay một bộ váy màu tím, toát ra một sự cao quý, so với ban ngày thì
như hai người khác nhau, nhưng có điều cô ta vẫn không đi giày.
"Thưa ngài, chúng ta đến lầu 3 tham dự buổi tiệc đi."
"Được rồi."
Đám người đi về hướng cửa thang máy, Saraina mở miệng nói: "Tầng này cũng
chỉ có chúng ta sao? Thật đúng là có chút vắng vẻ, thật ra thì ta thích hoàn cảnh
náo nhiệt một chút."
"Đây là vì cam đoan cho sự an toàn của ngài."
"Ta nghĩ ở trong thành phố York, rất khó để tìm ra nơi nào an toàn hơn nơi này."
"Đúng thế."
Đi vào thang máy, Karen nhấn nút tầng ba. Ngay sau đó, vẻ mặt của tất cả mọi
người đều bỗng nhiên thay đổi, bởi vì thang máy không phải hạ xuống, mà là
đang đi ngược lên!
Karen lập tức đưa tay ấn nút dừng khẩn cấp, nhưng không có hiệu quả, thang
máy vẫn đang tiếp tục đi ngược lên; lập tức, Karen mở lòng bàn tay ra, dùng
trận pháp cảm ứng để điều khiển thang máy, các tầng và thang máy vốn cùng
tạo thành một trận pháp phòng ngự rất mạnh, Karen là nhân viên bảo an được
khách sạn cung cấp trận pháp điều khiển.
Nhưng vẫn không có tác dụng, thang máy giống như đã bị một nguồn lực thần
bí khống chế, tiếp tục hướng lên trên.
Khi thấy thang máy sắp lên đến tầng cao nhất, Sainz lo lắng hỏi: "Tầng cao nhất
là nơi nào?"
Karen trả lời: "Khu tưởng niệm Ankara."