Số 13 Phố Mink

Chương 1439

Ophelia mở miệng nói: "Tôi nghĩ, cô ta chọn tôi là vì mục đích này, nhưng có lẽ

tôi cũng không phải là người mà cô ta muốn tìm."

"A, phải không, vậy thì cô ta có vẻ rất bất hạnh đấy, sau khi cô ta dung hợp ta,

còn trải qua nhiều lần Nguyệt Hóa như vậy, tiềm năng của cơ thể này đã sắp

khô cạn, nếu như không cách nào kịp thời tìm được phương pháp thích hợp, cô

ta cũng chẳng sống thêm được mấy năm. Đương nhiên, lần này ta thức tỉnh,

khiến cho cô ta phải chịu đựng và tiêu hao càng nhiều thời gian, tuổi thọ của cô

ta vốn cũng chẳng còn bao nhiêu, lại bởi vì hôm nay mà mất đi nửa năm.

Ai, thật sự là một đứa trẻ đáng thương, thiên phú của cô ta thật sự không tệ, chỉ

là quá nóng lòng, cũng có chút quá tham lam.”

Saraina bắt đầu đi về hướng của bức tranh tiếp theo, bên cạnh điểm kết thúc,

thường thường cũng là điểm xuất phát.

Cô ta bắt đầu thưởng thức từng bức từng bức họa một, từ từ bước đi qua.

"Ta thật sự không phải là Ankara, nếu như Ankara thật sự thức tỉnh, người của

Trật Tự Thần Giáo các ngươi chắc hẳn sẽ là kẻ chết thứ nhất, cô ta hận Trật Tự

Thần Giáo, vô cùng vô cùng hận.

Cho nên, các ngươi nên cảm thấy may mắn."

Saraina từ chỗ gần đi về phía nơi xa, lại từ nơi xa quay về chỗ gần.

"Ta không có cảm giác đang nhìn thấy quá khứ của mình, cũng không có quá

nhiều sự cộng hưởng về ký ức, trong mắt của ta, đây cũng chỉ là quá khứ của

một người có tên giống ta, mà ta, bây giờ chỉ là một người đang đứng xem.

Năm đó Ankara từng tới Nguyệt Nữ Thần Giáo, trộm đi «Vương Miện Bạch

Nguyệt», lúc chạy trốn, bị ép phải để lại một dấu ấn linh hồn.

Về sau, Nguyệt Thần giáo không biết tìm được từ nơi nào một mảnh thịt nát

thuộc về Ankara, dùng nhập dấu ấn linh hồn kia vào trong, tạo ra ta.

Cơ thể của cô gái này, là người thứ nhất sau nhiều năm như vậy có thể thành

công dung hợp với ta, ta sống sót ở trong thân thể của cô ta, nhưng ta cũng

không có hứng thú quá lớn để tranh giành quyền sở hữu của cơ thể này.

Một cơ thể sắp khô kiệt, tranh đoạt cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Sau khi cô ta chết đi, ta sẽ biến trở thành một mảnh vụn nho nhỏ một lần nữa,

sau đó chờ đợi không biết bao nhiêu năm sau, đợi đến có một người dung hợp ta

thành công."

Saraina lượn nơi này quanh đủ một vòng, vừa nói vừa xem tranh, rốt cục lại

quay trở về đến chỗ cũ.

"Người vẽ ra những bức tranh này dùng rất nhiều công sức, đối với ký ức của

Ankara, ta cũng không phải rất rõ ràng, cho nên ta cũng không có cách nào

phân biệt được trong những bức tranh này rốt cuộc có bao nhiêu phần chân thật,

lại có bao nhiêu phần là hư cấu,

Nhưng, vẽ cũng không tệ.

Rất cảm khái, cho dù là con gái của Thần thì cuộc đời cô ta, cũng có thể lướt

qua nhanh như vậy."

Cuối cùng, Saraina lại đứng ở trước bức tranh «Ánh Sáng Trật Tự»: "Vào lúc đó

có lẽ cô ta cảm thấy rất tuyệt vọng nhỉ."

Karen biết, cái "Ý thức" trước mắt này, cô ta cũng không định nghĩa được bản

thân, mặc dù cô ta vẫn dùng thân phận của Ankara như cũ, nhưng không có

nhận biết rõ ràng về bản thân.

Điều này có thể hiểu được vì sao lúc vừa thức tỉnh thì cô ta sẽ nói thẳng ra

những lời như "Ngay cả lời cha ta nói mà ta còn không nghe", nhưng đợi đến

khi cô ta xác nhận tình trạng thân phận của mình lại còn nói mình không phải

Ankara.

Nếu như điều kiện cho phép thì ngược lại Karen là có thể giúp cô ta khai thông

mạch suy nghĩ một chút, nhưng rất hiển nhiên rằng điều kiện bây giờ cũng

không cho phép.

Nếu thật sự trải qua mấy lần trị liệu thì cô ta sẽ cảm thấy tốt hơn, nhưng chắc

hẳn Saraina cũng nên tự chuẩn bị tang lễ cho bản thân mình.

"Tốt, xem xong."

Saraina xoay người, lắc đầu, nói:

"Có thể là hoàn cảnh nơi này, khiến cô ta xúc động, cũng khiến ta cảm thấy xúc

động, lúc này mới dẫn đến việc ta bỗng nhiên thức tỉnh, cũng chỉ có lời giải

thích này hợp lý."

"Ngài có thể trở về rồi sao?" Sainz đang nằm rạp trên mặt đất lại hỏi thêm một

lần.

"Đương nhiên, ta sẽ trở về, mà ta cũng rõ ràng, lần này sau khi ta trở về, cô ta sẽ

sữ dụng thêm càng nhiều phong ấn, bởi vì cô ta cũng rõ ràng mình đã không

cách nào lại chịu đựng thêm việc ta thức tỉnh một lần nào nữa.

Nhưng ngươi không cảm thấy, trước lúc ta trở về cũng nên làm xong mọi việc

sao?"

"Xin ngài giết bọn hắn nhanh một chút, chúng ta gặp phải ám sát, bọn hắn là vì

bảo vệ Thần tử mà chết."

"Vù!"

Cơ thể của Sainz lại bị nhấc lên, Saraina nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy

máu me của hắn.

"Ta đã nói qua, chỉ có Ankara thật sự, mới hận thù Trật Tự Thần Giáo, ta không

có, điều này chứng minh ta không phải là Ankara, ta vẫn là ta."

Sainz rất khó khăn mà cố mở miệng nói: "Nhưng không thể để cho Trật Tự

Thần Giáo biết ngài tồn tại, đây là hiệp định đã được giao kèo trước khi ngài và

Thần tử dung hợp. Quan trọng nhất đó là nếu như không có Thần tử thì ngài

cũng rất khó có thể tìm đến người thứ hai có thể trở thành vật dẫn cho ý thức

của ngài, chính bản thân ngài cũng rất rõ ràng, cho dù là ở Nguyệt Nữ Thần

Giáo chúng tôi thì những người giống như Thần tử biết bao nhiêu đời mới có

thể có một người như vậy xuất hiện."

"Còn có một phương pháp khác." Ánh mắt của Saraina đảo về phía đám người

của Karen, "Mở ý thức tinh thần của các ngươi ra cho ta, ta sẽ phong ấn đoạn ký

ức ngắn từ lúc ta thức tỉnh cho đến bây giờ."

Karen nhấp nháy bờ môi một chút, nói: "Tôi muốn kiểm nghiệm trước, bây giờ

có phải ngài thật sự có loại năng lực này hay không, nếu như ngài có năng lực

như thế, chúng tôi sẽ nguyện ý phối hợp với ngài."

"Ngươi chắc hẳn cũng rõ ràng, các ngươi ở trước mặt của ta cũng không có chút

cơ hội để nói đến bất cứ điều kiện gì, bởi vì ta có thể giết chết các ngươi một

cách rất nhẹ nhàng."

"Ngài sẽ không, bởi vì ngài là ngài, ngài không phải là Ankara.”

Saraina nhìn Karen, do dự một chút, vẫn gật đầu nói: "Ngươi nói đúng."

Lập tức, cô ta giơ tay lên, chỉ về hướng Sainz một lần nữa, xách Sainz đến trước

mặt cô ta một lần nữa.

"Nếu như ngươi không muốn linh hồn của mình bị ta hủy diệt, mở ý thức tinh

thần của ngươi ra."

Sainz thở dài, hai mắt vẫn nhắm nghiền.

Rất nhanh, đầu ngón tay của Saraina xuất hiện một ánh sáng màu đen, sau khi

ánh sáng tiến vào giữa trán của Sainz, lại rất nhanh bay ra.

Sainz ngồi quỳ trên mặt đất, giống như là ngủ thiếp đi.

"Ngươi nhìn, ta đã phong ấn đoạn ký ức ngắn này, một chuyện rất đơn giản, bây

giờ đến phiên ta phong ấn đoạn ký ức này của các ngươi, sau khi ta hoàn thành,

trở về tiếp tục ngủ say, các ngươi liền đều sẽ tỉnh, đơn giản giống như một giấc

ngủ gật mà thôi."

Karen nhẹ gật đầu: "Được rồi, tôi đồng ý."

Saraina nâng ngón tay lên, dựa theo thứ tự, cô ta tới trước mặt của Ophelia,

Ophelia hai mắt nhắm nghiền, ánh sáng từ đầu ngón tay cô ta tiến vào phong ấn

ký ức.

Sau đó, là Ashley và Blanch.

Đợi đến khi bọn họ đều tiến vào trạng thái hôn mê, Saraina đi tới trước mặt

Karen:

"Bây giờ, đến phiên ngươi."

Karen hít sâu một hơi.

"Vì cái gì mà ngươi trông có vẻ còn lo lắng hơn bọn họ?"

Karen trả lời: "Tôi không biết."

"Sau khi phong ấn xong đoạn ký ức của người thì ta sẽ ngủ say."

Karen nhắm mắt lại, buông lỏng ý thức tinh thần của mình.

Một luồng ánh sáng màu đen bắn ra từ đầu ngón tay của Saraina đánh vào giữa

trán của Karen, cô ta cho rằng mọi việc cũng đều sẽ thuận lợi, sẽ không xảy ra

chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên sau khi làm xong, cô ta đã mở ra tiến trình trở

lại giấc ngủ say của mình.

Nhưng sau khi ánh sáng màu đen tiến vào trong ý thức tinh thần của Karen, vẻ

mặt của Saraina bỗng nhiên biến đổi, bên trong đôi mắt lộ ra vẻ kinh ngạc,

không dám tin mà nhìn xem tên đội trưởng đội bảo an rất bình thường trước mặt

này, phát ra tiếng hô khó tin:

"Cha?"
Bình Luận (0)
Comment