Tay nghề nấu nướng của Karen, là được tất cả mọi người trong tiểu đội công
nhận.
Nhưng Karen lại không có tâm tư nấu cơm, lúc trước nói liên hoan cho Ophelia
nghe, cũng là để mời xã giao khi cô ấy đưa ra lời đề nghị muốn rời đi.
Bởi vì bây giờ anh còn có một vấn đề khó giải quyết hơn cần phải đối mặt.
"Tổ của Muri canh gác ở một nơi bí mật mà vẫn chưa được nghỉ ngơi, như vậy
đi, liên hoan thay đổi thời gian thành đêm mai, ta tự mình nấu nướng."
"Được rồi đội trưởng."
"Vậy chúng ta trước hết đi thu dọn đồ đạc."
Karen yên lặng cầm điện thoại lên, lật ra danh bạ điện thoại ở bên cạnh, tìm
được số điện thoại của bệnh viện giáo hội, sau một hồi do dự, vẫn quyết định
bấm số điện thoại nhà…
"Alo.”
"Là tôi, Karen."
"A, thì ra là thiếu gia Karen tôn quý."
"Công việc của tôi đã kết thúc, đêm nay sẽ trở về."
"Được rồi, tôi đã biết."
"Tủ lạnh dọn sạch rồi sao?"
"Đương nhiên!"
"Được rồi."
Cúp điện thoại, Karen dùng tay đỡ trán: "Làm sao bây giờ "
Tiến trình giao nhận nhiệm vụ cũng rất nhanh, sau đó khi phần thưởng được
phát, Alfred sẽ đại diện Karen đến cao ốc giáo vụ để nhận lấy.
Mà lúc này, Alfred lái xe, đưa Karen đến bệnh viện giáo hội.
"Hô."
Karen ngồi ở vị trí kế bên ghế lái thở một hơi dài nhẹ nhõm, yên lặng châm một
điếu thuốc lá.
Hôm nay hút thuốc lá hai lần, một lần là vì dời sức chú ý của mình đi để tránh
"cơn nghiện đói" xuất hiện, lần này thì là Karen cũng không biết phải đối mặt
như thế nào.
Bởi vì anh cùng với Neo thật sự là hiểu lẫn nhau rất rõ!
Một số thời khắc hoàn toàn có thể tiết kiệm rất nhiều lời nói, thậm chí còn
không cần nhìn vào ánh mắt của nhau thì đã có thể đoán được trên người đối
phương đã có chuyện gì xảy ra.
"Thiếu gia?" Alfred có chút quan tâm đến trạng thái tinh thần của Karen.
"Ta không sao, anh ở đây chờ tôi đi."
Karen xuống xe, muốn đi mua một chút hoa quả, lại phát hiện cái tiệm hoa quả
kia kể từ sau khi bị Muri đập phá thì đến bây giờ còn chưa tiếp tục kinh doanh
lại.
Đi vào khu phòng bệnh, lúc lên cầu thang, Karen đột nhiên cảm giác được tại
sao bệnh viện lại thiết kế bậc thang cao đến như vậy, bệnh nhân có thể đi lại
thuận tiện sao?
Nhưng cuối cùng, vẫn đi lên cầu thang.
Đi tới trước phòng bệnh, đẩy cửa ra, tiến vào.
Trong phòng bệnh của Neo chỉ có Linham đang ngồi lên xe lăn, đang hút thuốc
lá.
Ông ấy cũng không dám hút trong phòng bệnh của mình, vừa lúc thuận tiện nên
thả khói ngay trong phòng bệnh của Neo.
Trông thấy Karen tới, Linham cười ho khan nói: "Cậu đã đến rồi sao, tiền tiết
kiệm của tôi cũng mất rồi."
"Thật xin lỗi." Karen nghe xong thì đã hiểu được chuyện gì xảy ra.
"Không có việc gì, ta quen thuộc, phía trên này càng là người chuyên nghiệp
càng dễ dàng thua thiệt tiền."
"Trung đội trưởng của ta đâu?"
"A, hắn ta a, còn chưa xuống đâu."
"Xuống?"
Linham chỉ chỉ về phía cửa sổ: "Nhảy từ ngoài xuống, ta còn chưa thấy hắn
nhảy xuống đâu."
"Trung đội trưởng, ngài ấy…"
"Ta là thua sạch tiền riêng, còn hắn, ừm, hắn không chỉ thua sạch, mà còn mắc
nợ."
"Trung đội trưởng đang ở trên sân thượng?"
"Ừm."
"Được rồi, cảm ơn."
"Không cần khách khí."
Karen đi cầu thang lên trên tầng cao nhất, đẩy cánh cửa sắt có chút rỉ sét kia ra,
trông thấy Neo đang ngồi trên xe lăn, hắn ta đang ngồi ngoài lan can sân
thượng, cho dù không có người đẩy, gió lớn một chút cũng sẽ bị thổi xuống
dưới.
"Trung đội trưởng."
Neo quay đầu lại, nhìn Karen một chút.
"Chuyện lần này…" Karen vừa đi vừa giải thích, anh cũng không lo lắng rằng
Neo sẽ nghĩ không thông mà nhảy lầu, đầu tiên là trung đội trưởng không mỏng
manh như vậy, tiếp theo là vì huyết thống Dị Ma Khát Máu nên gần như cũng
không có khả năng ngã chết.
Neo đưa khuỷu tay đặt trên tay vịn xe lăn, tựa gò má của mình lên, để cho mình
nằm nghiêng trên xe lăn. Karen đi đến bên cạnh, trông thấy vẻ mặt Neo bình
tĩnh.
"Trung đội trưởng quả thật kiên cường hơn trong tưởng tượng của tôi."
Neo nhẹ gật đầu, nói: "Khi cậu thua quá nhiều, thiếu nợ cũng quá nhiều, trong
lòng cậu ngược lại sẽ không cảm thấy luống cuống."
"Thua bao nhiêu?"
"Cậu nên hỏi là ta thiếu bao nhiêu."
Karen lấy ra thẻ ngân hàng không đứng tên mà buổi sáng Saraina đưa cho mình,
đưa cho Neo: "Đội trưởng, ở đây có 100000 phiếu Trật Tự, ngài lấy trước để đi
trả nợ đi"...
Neo nhìn tấm thẻ trong tay Karen một chút, trả lời một câu:
"Chỉ đủ để trả tiền lãi nợ."
Karen: "… "
"Việc đáng vui mừng là lần này có lẽ cũng không có mỗi ta đi lên trên sân
thượng."
"Đúng vậy, trong lúc đàm phán tôi phát hiện thậm chí một vài vị Chủ giáo đều
cảm thấy rất kinh ngạc."
"Phiếu Trăng Tròn neo giá dựa theo Phiếu Trật Tự, tại sao lại có thêm một phần
này nữa?"
Karen nói: "Sau khi giá trị của Phiếu Trăng Tròn hạ xuống một khoản, sau đó
nó sẽ trở nên càng ổn định."
Đây là quy luật khách quan, bởi vì Phiếu Trật Tự có địa vị của Trật Tự Thần
Giáo làm chỗ giữa, sau khi hai thần giáo chính thống định ra giá trị để neo giá
với nhau, giá trị của phiếu điểm sẽ càng vững chắc hơn, đương nhiên, Trật Tự
Thần Giáo sẽ có lợi ích lớn hơn.
Nhưng mà bây giờ nói những lời này cũng không có ý nghĩa, nếu như Neo chỉ
thao tác theo lúc bình thường thì hắn chỉ lỗ một chút phiếu điểm, nếu như về
sau Phiếu Trật Tự tăng giá thì có thể lấy lại phần thua lỗ, có thể vấn đề ở đây là
hắn lại dùng thêm đòn bẩy*.
* Đòn bẩy tài chính
"Ta không phải hỏi về kinh tế." Neo khoanh hai tay trước người, "Có chi tiết
nào khác có thể nói cho ta biết không?"
"Có chi tiết chính là, sau khi Saraina gặp chuyện, vết thương rất nghiêm trọng,
cơ thể cực kỳ suy yếu, nhưng cô ta vẫn kiên trì hoàn thành các hạng mục như
cũ, việc này có chút không phù hợp với bình thường, giống như là muốn cố ý
thông qua loại phương thức này để truyền tin tức ra bên ngoài."
"A, dạng này a." Neo như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, "Dạo gần đây ta không
thể ở lại thành phố York nữa, ta phải ra ngoài để trốn nợ một chút, hoặc là nghĩ
biện pháp ra ngoài kiếm chút phiếu điểm để đắp vào trong lỗ thủng, ta đã để
Fanny đem chiếc xe limousine cải tiến kia đi thế chấp, ta phải chuộc nó về."