"Trách không được Nguyệt Nữ Thần Giáo muốn neo giá Phiếu Trăng Tròn theo
Phiếu Trật Tự, như vậy sau khi chiến tranh bắt đầu thì giá trị của Phiếu Trăng
Tròn sẽ được giữ ổn định." Alfred vừa lái xe vừa nói, "Còn có một chuyện nữa,
Nguyệt Nữ Thần Giáo cũng đã tính đến kết quả xấu nhất của cuộc chiến này."
"Alfred, ta vốn cho là anh sẽ nói một chuyện khác với ta, ví như đêm nay toàn
tiểu đội chúng ta sẽ khăn gói lên đường tiến về Nguyệt Nữ Thần GIáo."
"Đây là chuyện mà thiếu gia đã quyết định, việc mà ngài quyết định, chính việc
mà Alfred tôi phải tuân theo."
Lái xe đến trước cửa Nhà Tang Lễ, Karen xuống xe, Alfred thì tiếp tục lái xe
đến chung cư Ellen, muốn tập hợp toàn bộ thành viên của tiểu đội vừa mới nghỉ
ngơi sau khi hoàn thành nhiệm vụ bảo an lần này. Karen đi vào phòng sách của
mình, Healy đi theo vào hỏi: "Thiếu gia, có cần chuẩn bị bữa tối cho ngài
không?"
"Chuẩn bị thêm một chút mỳ sợi đi, đợi chút nữa mọi người sẽ tới ăn."
"Được rồi, thiếu gia."
Karen mở ngăn tủ ra, lấy cái ba lô được phát khi tham gia thí luyện trong Cánh
Cổng Luân Hồi ra.
Lấy mấy quyển sách dạo gần đây mình định xem xuống từ trên giá, sau đó dừng
lại một chút, lấy quyển bút ký màu đen được đặt trong chiếc hộp gỗ kia bỏ vào
cùng. Những thứ còn lại khác thì anh cũng không chuẩn bị, đợi chút nữa sau khi
Alfred trở về sẽ giúp mình chuẩn bị.
Đi vào phòng ngủ, Pall đang ngồi ở trên giường, bốn phía là mấy món búp bê
đồ chơi mà cô để Healy đặt cửa hàng may làm, gương mặt và quần áo của mấy
con búp bê vải này có chút tả thực. Còn Kevin thì đang nằm sấp trên sàn nhà,
trên mũi có có một chiếc kính khung vàng, đang nằm trên đệm đọc sách.
Không nói quá một chút nào, một nửa không khí văn hóa của cái nhà này đều
dựa vào một con chó mà chống chịu.
"Bây giờ tôi muốn nói rõ một việc..."
Karen dùng phương thức tương đối ngắn gọn mà tường thuật lại sự việc lần này.
Sau khi nghe xong, Pall nghiêng người một cái, ngã xuống bên cạnh giường,
nhìn xem Karen: "Chuyện này chuyển hướng thật nhanh đấy."
"Gâu." Kevin gật đầu.
"Cho nên, bé Karen, cậu đã bị người đội trưởng kia ảnh hưởng rồi sao?" Pall
vẫy vẫy đuôi, "Nếu một tên còn sống trên đời chỉ vì tìm kiếm sự kích thích bỗng
lập tức thua sạch tất cả, hắn... ừm, sẽ trở nên càng cực đoan hơn....”
"Nhưng đây đúng là một cái cơ hội rất tốt."
"Đương nhiên, ta cũng không phủ nhận nó, là Đội Quan Sát sau khi đến Nguyệt
Nữ Thần Giáo được đón tiếp long trọng, lại đi dạo một vòng chiến trường, sau
khi trở về hoặc là bị chèn ép, phong sát rồi ướp đá, hoặc là dựa vào lần này mà
giành được địa vị đặc biệt.
A, bé Karen của ta, thân là một vị trưởng bối, ta cảm thấy ta nên đặt một viên
nước đá lên trên đầu cậu khi nó trở nên quá nóng nảy, thật ra cho dù cậu không
cược ván bài này, từ từ phát triển, địa vị về sau cũng sẽ không thấp, bây giờ cậu
đã có điều kiện phát triển rất tốt, chỉ còn cần thêm thời gian để bổ sung thâm
niên mà thôi."
"Trong lúc làm nhiệm vụ gặp phải một cuộc ám sát, mà trong lúc ám sát xảy ra,
trong lòng ta đã rõ ràng lần ám sát này sẽ không điều tra ra được kết quả, loại
cảm giác này, để cho tôi cảm thấy rất không thoải mái."
"Hiểu rồi, nhưng đây chính là con đường cậu phải đi khi trưởng thành, không
phải sao?" Pall tiếp tục nói, "Thật đấy, nghe lời khuyên của ta, cậu còn trẻ, cuộc
đời của cậu còn rất dài."
"Lần này tôi dự định mang mọi người cùng đi theo."
Pall nghe nói như thế lập tức kích động đứng lên, quơ bàn chân mèo mà hô:
"Tuổi trẻ thì cần phải có chí hướng, cần có một tinh thần dám liều lĩnh xông
xáo, nên đi đối mặt tất cả để xây dựng tương lai của mình! Đi, cơ hội tốt như
vậy sao có thể không đi, chẳng lẽ cậu muốn để thanh xuân của mình lãng phí
trong việc chờ đợi sao, chẳng lẽ cậu muốn tiếp tục làm loại nhiệm vụ bảo an lừa
mình dối người này sao! Mèo ủng hộ cậu!"
Kevin đang nằm bên cạnh đọc sách dùng chân chó đẩy đẩy khung kính, vừa lúc
che khuất mắt chó.
Hiệu suất của Alfred bên kia cũng rất nhanh, quan trọng nhất đó chính là sau
khi nhiệm vụ kết thúc được một ngày thì tất cả mọi người đều ở lại chung cư
nghỉ ngơi, người có nhà ở đây cũng chưa về. Chờ đến lúc Karen đi ra từ trong
phòng sách, mọi người đều đã tập hợp lại trong sân, ai nấy hoặc là đeo túi xách
hoặc là mang theo vali hành lý.
Nhất là Ashley và Blanche, mỗi người mang theo mấy cái vali.
Karen chỉ chỉ vào đống valy của bọn họ: "Mang theo ít hành lý thôi, vận chuyển
hành lý phải tốn thêm chi phí đấy."
Mọi người đều cười.
Lúc này Healy, phu nhân Lake cùng với Dora và Doreen bưng mì và đồ ăn đi ra,
trong sân có để rất nhiều bàn ghế.
Sau khi Karen ngồi xuống, tất cả mọi người bắt đầu yên lặng ăn, mặc dù rất
nhiều người vừa bị đánh thức còn chưa ngủ đủ nên khẩu vị không tốt, nhưng ở
thời điểm này đều há lớn miệng mà ăn mỳ. Karen chú ý tới một chi tiết, toàn đội
có một nửa người vậy mà cũng học theo mình dùng đũa, một nửa người còn lại
thì dùng nĩa phối hợp cùng đũa.
Alfred ngồi xổm ở bên người Karen, trong tay cầm một tô mỳ và một đôi đũa,
anh ta với bộ đồ tây và dày da của mình, tư thế ngồi xổm rất chuẩn mực.
"Thiếu gia, tôi đã nói ngắn gọn cho họ nghe về tình hình, mọi người đã rõ ràng
là tình huống gì."
Karen nhẹ gật đầu, mở miệng nói với tất cả mọi người ở đây: "Chuyện lần này,
là một cuộc đánh cược do ta quyết định, không ít người trong số các người có
thân phận không bình thường, không cần phải cược theo với ta, hơn nữa còn có
có thể sẽ ảnh hưởng đến địa vị và sự phát triển của gia tộc các ngươi sau này."
Richard mở miệng nói: "Đội trưởng, đừng nói nữa, trong lòng chúng ta đều rõ
ràng, Alfred nói rất đúng: Cuối cùng các ngươi muốn trở thành con đại bàng
bay lượn trên bầu trời hay là muốn vĩnh viễn một con chim cút được bảo về
dưới cánh chim của gia tộc."
Bart thì mở miệng nói: "Chiến tranh, các vị, là chiến tranh đấy, chúng ta có cơ
hội đi tận mắt nhìn thấy chiến tranh giữa các thần giáo, tôi đã không thể chờ
được nữa, ha ha ha!"
"Một bên là nhiệm vụ bảo an, một bên là khung cảnh chiến tranh, còn cần lựa
chọn gì nữa sao?"
"Đúng đấy, tôi muốn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng kia, đó là một loại cảnh
tượng mà chỉ cần tôi tưởng tượng một chút đều đã cảm thấy nhiệt huyết bùng
lên."
Việc này để Karen cảm thấy có chút ngoài ý muốn, anh vốn chỉ muốn lấy lui
làm tiến, trước hết tìm xem người nào cần được trấn an và cổ động, lại dùng kĩ
thuật ăn nói để bọn họ lựa chọn đi theo cùng. Nhưng bây giờ xem ra, bọn họ
vốn cũng không cần mình đi đánh trống reo hò, bọn họ càng gấp gáp hơn cả
mình.
Nhưng rất nhanh, Karen đã hiểu rõ vì sao, mình không thể dùng thói quen tư
duy lợi ích kia của mình để cân nhắc suy nghĩ của bọn họ.
Bởi vì,
Bọn họ còn trẻ