Số 13 Phố Mink

Chương 1499

"Đương nhiên, nhưng bây giờ ta vẫn cần phải cẩn thận, bởi vì ta không muốn

tháo bỏ phong ấn của mình, cơ thể này rất có thể sẽ không chống đỡ nổi, còn

nữa, ta không muốn biến thành bộ dáng giống như những kẻ lạc lối ở trên đảo

kia."

"Đó là kết quả xấu nhất, sự việc sẽ không bết bát như vậy, ta tin tưởng khả năng

khống chế của ngươi, Lango."

"Thế nhưng đó là kết quả mà ta luôn tránh nhất, ta biết ngươi đang rất nóng vội,

Ryan."

"Đúng vậy, năng lượng Ánh Sáng thuần túy đến mức nào, cái thể xác này, gần

như từ trong ra ngoài đều đang lộ ra ánh sáng “óng ánh”, ta cần nó, ta muốn nó,

nếu như ta lấy được nó, ta sẽ có một vật chứa mới, sức mạnh của ta mới có thể

phát huy ra hoàn toàn.

Ngươi chẳng khác nào sẽ có thêm một người trợ thủ, một trợ thủ vĩnh viễn chịu

sự khống chế của ngươi mà không cách nào rời khỏi.

Ngươi biết, khế ước linh hồn mà chúng ta ký kết là do ngươi làm chủ, ta không

cách nào vi phạm mệnh lệnh của ngươi, ngươi cũng sẽ mãi mãi cũng không cần

lo lắng cho ta sẽ rời bỏ hay là phản bội ngươi.

Bây giờ ta chỉ là muốn cảm nhận được cơ thể máu thịt, mà lại vô cùng cần nó!"

"Ta sẽ thỏa mãn ngươi, Ryan, ta hiểu rồi."

"Được rồi, nhưng có vẻ thuật pháp tinh thần mà ngươi sử dụng cũng không cách

nào trói buộc được hắn, hắn đã thoát ra."

Dưới chân của Neo xuất hiện một con đường, đây là sự chỉ dẫn của Thần Ánh

Sáng. Bước lên trên con đường này, Neo đi vào Cánh Cổng Luân Hồi.

Sau lưng, bỗng nhiên xuất hiện từng tiếng kêu gọi, có bạn bè, chiến hữu lúc

trước, còn sống, hoặc đã chết. Neo cũng không thêm quay đầu nhìn.

"Đội trưởng, tại sao ngài không đến cứu ta?"

Phía sau, xuất hiện âm thanh của Neo, Neo vẫn không quay đầu như cũ, chỉ là

giơ tay lên lắc lắc, chỉnh sửa:

"Gọi là trung đội trưởng."

Karen ở phía sau lập tức sửa xưng hô: "Trung đội trưởng."

"Gọi là đoàn trưởng."

Phía sau Karen tiếp tục thay đổi: "Đoàn trưởng."

"Ai, hi vọng cậu vẫn còn sống, mặc dù có lẽ cậu cũng đã chết." Neo phát ra một

tiếng thở dài, "Chờ sau khi trở về lại chờ thêm một chút đi, nhìn xem Thần Điện

có tin tức gì không, nếu như cậu mà chết thật, chắc ở đó sẽ có "Chấn động".

Nhưng mà ta hi vọng cậu có thể sống mà tiếp tục xuất hiện trước mặt ta, nếu

không thì những bí mất mà ta tích góp kia phải kiếm ai để trao đổi đây?

Không có đối tượng để trao đổi, bí mật cũng đã mất đi niềm vui, ai."

"Neo."

Âm thanh của Irina xuất hiện ở sau lưng Neo. Neo cười, nói: "Kêu thêm vài lần

đi."

"Neo, Neo, em rất nhớ anh."

"Anh cũng rất nhớ em, Irina, chờ đến sau khi anh tự chơi chết mình thì anh sẽ

đến gặp em, nhưng cũng không phải vào lúc này, vì giữ lại cảm giác mới mẻ

cho lần gặp mặt thật sự của chúng ta sau này, cũng để bảo vệ cho biểu lộ chân

tình của anh không bị lần “diễn tập” này phá hỏng, lần này anh sẽ không quay

đầu lại nhìn em."

Tất cả hư ảo mê hoặc và hỗn loạn, những mối ràng buộc dây dưa của cuộc đời,

đều không thể níu kéo Neo một chút nào.

Rõ ràng là một con đường chỉ cần quay đầu là một đi không trở lại, cứ thế mà

có cảm giác như một vườn hoa mà Neo đang tản bộ sau khi dùng xong bữa tối.

Không tò mò, không lưu luyến, rất rõ ràng, rất thẳng thắn;

Thật ra, đây cũng là biểu hiện cho sự chết lặng, một sự chết lặng làm chính

mình cảm thấy không thể làm gì...

Vẫn là cái thằng nhóc Richard kia hạnh phúc hơn, chỉ cần uống hết một bình

chất gây ảo giác thì tình thần đã bắt đầu “Bay” rồi.

Lúc cậu ta cảm thấy nhàm chán thì có thể nhàm chán, lúc vui vẻ thì có thể vui

vẻ, lúc bị đánh thì có thể kêu đau, nội tâm có thể nhạy cảm cũng có thể ôn hòa.

Neo đã quên mất cảm giác này, trong khoảnh khắc hắn lột da mặt mình xuống

để làm thành “mặt nạ”, có một số việc, đã định sẵn là không thể đảo ngược.

Phía trước con đường, xuất hiện một bóng người, là Giáo Hoàng Điên.

Ông ta và hình chiếu của Dis bên người Karen rất giống nhau, lúc này ông ta

đang đứng ở nơi đó, đưa ra sự chỉ dẫn sau cùng cho Neo.

"Thật ra thì ông cũng không cần phải xuất hiện, ta cũng không giải thích được

vì sao mà nhận được truyền thừa huyết mạch của ông." Neo tất nhiên cũng

không cảm kích gì với lòng tốt này, "Ta cám ơn ông trước, sau đó, làm phiền

ông tránh đường một chút."

Hình chiếu của Giáo Hoàng Điên biến mất.

Lại đi tới phía trước, trên con đường xuất hiện một vòng tròn màu đen, ở phía

trên con đường màu trắng này, màu đen lại trở nên rất bắt mắt.

"Lòng ta, vĩnh viễn thuộc về Trật Tự." Neo trầm giọng nói, "Nhưng trong lúc ta

sử dụng Ánh Sáng thì nên tập trung."

Trên đường, màu đen biến mất, chỉ còn lại màu trắng tinh khiết và nhu hòa. Neo

tiếp tục hướng đi về trước, bước đến rồi lại bước đến, hắn ngừng lại.

"Mệt quá, phía trước nên có lối ra rồi."

Nói xong, phía trước xuất hiện một lối ra sáng ngời.

"Mệt quá, không muốn đi tiếp, lại gần thêm chút nữa." Nói xong, lối ra rút ngắn

khoảng cách đến trước mặt Neo.

Neo hít sâu một hơi, lại từ từ thởi ra, tiếp tục tự nhủ:

"Tên kia chắc chắn sẽ chuẩn bị sẵn sàng ra tay với ta một khi ta thoát ra ngoài,

hắn chắc hẳn cũng sẽ cho rằng cái thuật pháp này không giam cầm được ta, sau

đó chờ đến lúc ta đang vui vẻ bước ra ngoài, để cho ta rơi vào trong hố sâu thật

sự.

Ai, còn bảo năng lượng linh tính của bản thân dồi dào, ha ha, nếu thật sự dồi

dào thì phải giống như là Karen chưa từng nghĩ tới những việc này, chỉ đơn giản

thi nhau tiêu hao năng lượng mà thôi.

Lúc trước ta còn nói cách chiến đấu này của cậu ta rất ngu xuẩn, bây giờ xem

ra, như thế mới thật sự không có kẽ hở.

Cho nên,

Sau khi ta rời khỏi đây, cánh cổng sẽ sập đổ, khiến ta choáng váng?

Sau đó hắn vừa lúc thừa cơ hội này mà dừng thuật pháp, đánh lén ta? Ừm, hẳn

là sẽ như vậy.

Vậy thì, cứ tới đây."

Neo đi ra khỏi cánh cổng, sau đó, trong nháy mắt vừa quay về hiện thực.

"̀m!!!"

Cổng đóng lại.

Sức mạnh tinh thần kinh khủng kết hợp với sức mạnh Luân Hồi hóa thành một

dòng chảy ngược đầy phức tạp và hỗn loạn mà quét về hướng Neo, bây giờ Neo

đang có cảm giác mình ở trong tâm bão.

Mà lúc này, Lango di động, hắn rút một thanh đao ra khỏi vòng tròn, tốc độ của

hắn tăng lên tới mức tối đa trong trạng thái này, hắn lao về phía trước mặt Neo.

Neo gần như dựa theo bản năng mà dựng lên một tấm chắn.

"Ầm!"

Thanh đao đâm rách tấm chắn.

Neo theo bản năng mà bắt đầu lui lại, muốn kéo giãn khoảng cách hai bên.

Từng lỗ chân lông trên người Lango đang có những giọt máu bay ra, tốc độ đã

vượt qua giới hạn của trạng thái này.

Hắn hơi kinh ngạc với trình độ chiến đấu của Neo, trong tình huống lúc này, chỉ

dựa theo bản năng, vậy mà cũng có thể phản ứng được như vậy, nhưng, cũng

chỉ đến bấy nhiêu thôi.

Lango ném thanh đao trong tay ra ngoài, cả hai bên trong khoảng cách ngắn,

dùng tốc độ của riêng mình mà hoàn thành một hồi chiến đấu cực nhanh.

Kết quả là Lango thắng, bởi vì hắn thành công đâm thanh đao vào vị trí trái tim

của Neo, với một khoảng khắc cuối cùng dùng sức mà xoay thanh đao, phá ra

một cái lỗ trên ngực trái của Neo.

Lango cười.

Neo cũng cười.
Bình Luận (0)
Comment