"Sau đó thì sao?"
"Lần truy sát thứ nhất hay vẫn là sau khi ta nói những lời kia?"
"Sau khi nói mấy lời kia."
"Cô ấy đẩy ta ngã xuống đất, buộc ta đêm đó phải làm ba lần."
"A, thì ra dẫn dắt nãy giờ là vì đoạn này."
"Lúc ấy đã ở cùng một chỗ rồi, ha ha."
"Nói nhanh lên một chút đi, ta muốn nghe bi kịch."
"Vì cái gì ngươi nhất định cho rằng sẽ là bi kịch?"
"Bởi vì hài kịch không thể cho thấy tất cả dục vọng, với tuổi thọ dài của ngươi,
à không, là với sự tồn tại xa xưa của ngươi, không đáng để ngươi có thể nhớ
đến tận bây giờ."
"Đúng vậy, bi kịch, ta và cô ấy sống cùng nửa năm. Chúng ta cùng một chỗ du
lịch rất nhiều nơi, ban ngày, cô ấy là kỵ sĩ, ta là tùy tùng, ban đêm, cô ấy vẫn là
kỵ sĩ."
Neo nhịn không được mà thúc giục nói: "Nhanh lên."
"Ngươi cũng không thể để cho ta nhớ lại một chút được ạ?"
"Nhìn thấy cái khuôn mặt già này của ngươi, ta đã không chờ được mà muốn
nghe tới phần bi kịch rồi.”
"A, thế nhưng năm đó ta cũng rất đẹp trai đấy, không khác mấy với tên đội viên
làm bác sĩ tâm lý kia của ngươi.
Không đúng, ngươi vì sao luôn luôn phong ấn ký ức liên quan với hắn khỏi ta,
hắn có việc gì mà không thể để cho ta biết?"
"Không muốn tán gẫu nữa đúng không?"
“Tiếp tục. Khoảng thời gian nửa năm đó, trôi qua rất hạnh phúc, ta cùng với cô
ấy đi rất nhiều nơi, chém giết rất nhiều dị ma gây hại cho người bình thường, cô
ấy thậm chí còn phát cho ta một cái giấy chứng nhận làm tùy tùng.
Sau đó, ở trong nhà trọ của một thị trấn nhỏ, khi ta tắm xong chuẩn bị xuống lầu
để cho ngựa ăn; cư dân bình thường trong thị trấn nhỏ ấy toàn bộ thay đổi thành
thần bào Ánh Sáng.
Ta cứ như vậy mà bị bắt."
"Cô ta bán đứng ngươi?"
"Không, lòng của cô ấy vẫn luôn thuộc về Ánh Sáng."
"Cô ta đã sớm biết ngươi không phải là Dị Ma Khát Máu bình thường."
"Đúng vậy, cô ấy vẫn luôn biết ta đang cố gắng che giấu thực lực của mình, mặc
dù vào thời điểm đó ta còn rất trẻ, nhưng huyết mạch và thiên phú của ta cao vô
cùng, ngươi hiểu đấy, bằng không ta cũng sẽ không nâng tầm huyết mạch của ta
lên cấp bậc để được gọi là Thủy tổ."
"Cố gắng che giấu?"
"Đàn ông khi ở trước mặt người phụ nữ mà mình thích, cuối cùng cũng sẽ kìm
nén không được mà muốn thể hiện một chút, dấu vết chắc hẳn là do tự ta để lộ
ra."
"Ngươi bị bắt đi rồi à?"
"Ừm, lực lượng được chuẩn bị đêm đó rất khổng lồ, ta không thể nào là đối
thủ."
"Ngươi không biết trốn đi à?"
"Lúc cô ấy rút kiếm ra mà nhắm ngay lòng ngực của ta, ta vào lúc đó, bỗng
nhiên không muốn chạy trốn." Neo bình luận: "Ngớ ngẩn."
"Ai chưa từng trải qua tuổi trẻ, ai chưa từng ngu ngốc một cách vô nghĩa đâu?
Cái tên đần độn như ngươi lúc trước không phải cũng chờ mãi đến lúc đàm
phán kết thúc rồi mới chủ động đưa dung dịch làm dịu huyết mạch cho Irina
uống sao?
Kết quả thì sao đây!"
"Ừm, ta cũng là một thằng ngu." Neo trực tiếp tặng thêm cho mình một cái biệt
danh, "Ngu vô cùng."
"Vậy mới đúng chứ, không có sự ngây ngô, làm sao có thể trưởng thành, sinh
mệnh đều diễn biến từng bước như vậy."
"Sau khi bị bắt thì sao?"
"Ta bị giam giữ, bị nhốt rất lâu, mỗi ngày bị người của Ánh Sáng và Nguyên Lý
không ngừng cắt miếng để nghiên cứu, vẫn may là ta tương đối phối hợp, cũng
lười mà phản kháng, ở trong đó còn sống chung với đám người đó rất vui vẻ.
Bọn hắn thường xuyên tổ chức một chút tiệc rượu nhỏ, đều sẽ mời ta cùng tham
gia, thậm chí còn có thể tháo xiềng xích ra để cho ta cảm thấy thoải mái hơn
một chút.
Ở nơi đó, ta biết rất nhiều bạn bè, có ít người về sau còn trở thành lãnh đạo cấp
cao của hai Thần Giáo, Ánh Sáng và Nguyên Lý, trong đó còn có một tên tiến
vào Ánh Sáng Thần Điện trở thành Trưởng Lão. Ta và hắn cùng nhau nghiên
cứu phương thức đưa sức mạnh của Ánh Sáng vào trong máu, lúc ấy chỉ là làm
một chút thí nghiệm mà thôi, không nghĩ tới hắn thật sự mà hiểu ra, còn gượng
ép mà ngưng tụ ra được một mảnh vỡ Thần cách, mặc dù mảnh vỡ Thần cách
ấy rất nhỏ rất yếu, nhưng hắn đã thành công.
Nếu như Ánh Sáng thần giáo không biến mất mà nói, hắn chắc hẳn là sẽ rất nổi
danh, có lẽ cũng sẽ trở thành ví dụ về một tín đồ không có thiên phú hay xuất
thân cao quý, dựa vào cố gắng và sự thành kính để vươn lên."
"Ừm, rất có hình tượng."
"Ta ở trong nhà giam của Ánh Sáng Thần Giáo, chờ đợi rất nhiều năm, ta không
phủ nhận một việc đó là thành tựu sau này của ta, có một nguyên nhân không
nhỏ là bởi vì năm đó ta quen biết rất nhiều bạn bè ở nơi này, và trong khoảng
thời gian này ta cũng học hỏi và tiến bộ rất lớn."
"Sau đó thì sao?"
"Cái gì về sau?"
"Cô ta đâu? Kết hôn chưa, sinh con hay chưa?"
"Không có, cô ấy bởi vì bắt được ta, được thăng chức trong nội bộ, cuối cùng
ngồi lên vị trí Phó đoàn trưởng của Kỵ Sĩ Đoàn Ánh Sáng, cô ấy cũng không
lấy chồng."
"Cô ta còn muốn lấy ngươi?"
"Ta không biết."
"Không biết? Về sau ngươi không có gặp lại cô ta à?"
"Gặp lại, vào lúc tóc của cô ấy đã bạc trắng, phần lớn Kỵ Sĩ Ánh Sáng cũng
không có tuổi thọ quá dài, bởi vì phương thức chiến đấu của bọn họ rất dễ dàng
tiêu hao sinh mệnh của mình.
Cô ấy tìm được ta, cô ấy nói, cô ấy có thể tìm biện pháp thả ta ra ngoài, cô ấy
muốn đi cùng ta, nói rằng bản thân mình đã nghĩ kỹ, muốn cùng ta sống tiếp
khoảng thời gian nửa năm tốt đẹp như trước."
Khóe miệng của Neo lộ ra một nụ cười mỉm.
Mặt già bắt được, chất vấn: "Ngươi cười cái gì!"
"Ta nghĩ không phải là bởi vì cô ta vẫn còn yêu ngươi."
"Đúng vậy, cô ta cảm nhận được sinh mệnh mình khô cạn, mà thiên phú của cô
ta đã không có khả năng đủ để cô ta ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách trong
khoảng tuổi thọ còn lại để tiến vào Thần Điện mà kéo dài tuổi thọ. Cô ta muốn
để ta, ban cho cô ta huyết mạch."
"Ngươi lúc đó có cảm giác gì?"
"Không có cảm giác."
"Không có cảm giác?"
"Đúng, không có cảm giác. Dù sao thì mấy chục năm không gặp, mấy chục năm
sau lúc gặp lại cô ta, cô ta cũng đã già, tóc trắng xóa; làn da nhăn nheo, trên
thực tế thì lúc đầu khi tuổi còn trẻ cô ta cũng không phải là đẹp đẽ gì lắm, lúc
gặp lại thì, cô ta đã trở nên quá xấu."
"A, là như vậy sao."
"Không phải thì sao đây? Lúc ấy trông ta chỉ chín chắn hơn một chút, trên thực
tế, ta lúc ấy xem như vẫn đang trong lúc tuổi trẻ, tính trên cấp bậc của huyết
mạch Dị Ma Khát Máu."
"Ừm."