Hải thú cập bờ, Muri dẫn theo Philomena và Bart đi vào trong rừng để thăm dò,
những người còn lại thì bắt đầu tháo dỡ "căn phòng" từ trên lưng của hải thú
xuống, vừa là để hải thú nghỉ ngơi thật tốt, xoay người gãi lưng ở dưới biển,
một phương diện khác cũng là muốn tiến hành tu sửa và thay đổi "căn phòng"
này.
Nửa giờ sau, ba người Muri trở về, sắc mặt chưa tới mức nghiêm trọng nhưng
cũng không phải rất nhẹ nhàng, chắc là đã phát hiện được cái gì.
"Đội trưởng, khu vực trung tâm của hòn đảo này có điểm tương đối đặc thù."
"Có trông thấy cư dân bản địa sao?"
"Không nhìn thấy cư dân bản địa, nhưng hòn đảo này có người từng sinh sống,
để lại không ít dấu vết, nhưng có lẽ là chuyện rất lâu từ trước."
"Được." Karen do dự một chút, ra lệnh, "Tất cả mọi người sắp xếp đội hình
chiến đấu, chúng ta cùng đến xem thử.”
Karen không có để người lại ngoài bờ biển để canh chừng đồ đạc, dù sao “căn
phòng" cho như có mất cũng không quan trọng, đồ quan trọng có thể mang theo
đều đặt ở trong ba lô, về phần con hải thú, để nó ở trong biển chơi trước một
hồi. Tách nhau ra trong khu vực không nắm rõ thông tin rất dễ xảy ra việc ngoài
ý muốn, nếu không có chuyện ngoài ý muốn để lại người trông coi cũng không
có gì khác biệt, lúc có chuyện ngoài ý muốn, người ở lại trông coi thường
thường sẽ xảy ra chuyện không lành.
Cả đội đi xuyên qua khu rừng, càng đi sâu thì càng có thể trông thấy một chút
bia đá và công cụ cổ xưa, mang theo vẻ nguyên thủy.
Muri nói tới cái điểm đặc biệt kia là một hố sâu, khác biệt với thảm thực vật
xanh tốt ở phía ngoài đó là bùn đất màu đen trong hố sâu, phía trên không trông
thấy một chút thực vật nào, chỉ có từng pho tượng hình người được sắp xếp bố
trí vòng quanh hố sâu. Ở trung tâm của hố là một cái giếng, phía trên còn có
dụng cụ múc nước.
"Memphis, Mas, mở trận pháp thăm dò.”
"Vâng, đội trưởng."
"Mota, ngươi có biết đây là nơi nào sao?" Karen hỏi.
"Trên hải đồ cũng không có đánh dấu vị trí của hòn đảo này, ta cũng không cách
nào nhìn ra được thông tin gì từ trên những bức tượng này, rất xin lỗi."
Puer cau mày, tất nhiên nó cũng không biết đây là cái gì, mặc dù đây là một
điểm dừng chân mà nó thông qua phương thức của mình để tìm tới. Nhìn nhìn
về phía Kevin, phát hiện Kevin chỉ là đang lè lưỡi mà nhìn qua, cũng không sủa,
ừm, nó cũng không biết.
Rất nhanh, trận pháp thăm dò cho ra kết quả:
"Đội trưởng, không dò xét được năng lượng linh tính hay sóng dao động của
trận pháp từ bên trong cái hố.
Karen nhẹ gật đầu, nói: "Cho nên, đây chỉ đơn giản là một loạt các pho tượng
được trưng bày sao."
Mota phụ họa nói: "Số lượng hòn đảo trên đại dương bao la vốn cũng không thể
nào đếm hết, mà lại không ít hòn đảo mấy năm trước còn chìm dưới mặt nước
biển, qua mấy năm sau thì đã trồi lên trên, một chút bộ lạc bản địa cũng rất dễ
dàng sinh ra một vài loại tín ngưỡng kỳ lạ, những tín ngưỡng này nhiều khi
ngay cả Thần cũng không phải, mà là diễn sinh ra từ trong các giáo hội."
"Chúng ta đi xuống xem xét một chút đi." Karen đi xuống cái hố.
Lớp đất màu đen dưới chân hơi mềm, giống như là nhựa đường bị làm mềm
dưới ánh mặt trời mùa hè.
Cất bước ở trước những bức tượng này, chỉ có thể nhìn ra đây là từng bức tượng
hình người, cũng khó để nhìn ra được chi tiết nào khác, bởi vì thời gian đã sớm
bào mòn đi phần lớn những chi tiết. Cuối cùng, đi đến phía dưới cùng cũng là
chiếc giếng ở khu vực trung ương, nhô người ra, nhìn về phía trong giếng, bên
trong có nước, nước còn cực kỳ trong.
Về phần cái tảng đá được chế tạo thành đồ múc nước kia, hoàn toàn chỉ là vật
phẩm trang trí, trong tình huống bình thường cũng không sử dụng được.
Sau một phen thăm dò thực địa, không ai có thể phát hiện ra chỗ gì đặc biệt,
mọi người chỉ có thể xem nơi này là một địa điểm bình thường, sau đó đám
người cũng đều trở về bên cạnh bờ biển."Căn phòng" vẫn còn ở chỗ này, không
có người đến lấy trộm, đương nhiên, hải thú đang bơi ở gần đó, cho dù ở trên
đảo có mấy con khỉ nghịch ngợm thì cũng không cần phải lo lắng.
"Ở lại nơi này chỉnh đốn hai ngày đi, đúng rồi, ở trên đảo hình như cũng không
có động vật gì."
Karen rất muốn cải thiện bữa cơm cho mọi người một chút, nhưng lúc trước vào
rừng thăm dò một hồi cũng không bắt gặp được loại động vật gì, trên trời ngược
lại là có vài con chim biển đang bay, chỉ có điều là loại chim biển này thật rất
bình thường, ít thịt còn không nói, còn rất khó nhai.
"Alfred, anh đi tìm một chút rau dại và nấm đi.”
"Được rồi, thiếu gia."
Thời gian ban ngày còn lại, mọi người hầu như đều đang bận rộn, công việc tu
sửa căn phòng rất thuận lợi, đến đêm thì mọi người vây quanh đống lửa bắt đầu
dùng cơm, món chính vẫn là cá như cũ, nhưng có thêm một nồi canh rau. Sau
khi dùng cơm tối xong, bọn họ lại bắt đầu bắt đầu chơi trò Ma Sói.
Karen thì ngồi ở bên cạnh đống lửa, lật sách, vẫn là quyển sách « Ánh Trăng
Bảo Vệ kia », nội dung của quyển sách này rất nhiều, cũng xác thực là rất dày,
nhưng tốc độ độc sách của Karen vẫn luôn rất nhanh, sở dĩ đến bây giờ còn
chưa đọc xong là bởi vì anh đang vừa đọc vừa kiểm chứng. Không có cách nào
khác, các nhà thần thoại tự thuật đều có lập trường sửa chữa rõ ràng, cho nên
nhiều khi muốn xem "Chân tướng lịch sử" một cách rõ ràng thì cần đối chiếu.
Bây giờ, Karen đang đọc đến đoạn nhân vật chính đến một hòn đảo, quen biết
một đám người cũng có tín ngưỡng về Mặt Trăng giống như hắn, hắn ta còn gặp
một cô gái khiến mình động lòng. Nhân vật chính vốn đang định thổ lộ tình cảm
với cô gái xinh đẹp kia, nếu như có thể thành công mà nói thì hắn nguyện ý
dừng chân ở lại nơi này, kết thúc chuyến hành trình của mình.
Đây là một tình huống rất bình thường, khởi hành một chuyến hành trình quá
lâu sẽ để cho con người ta mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi, đương nhiên, cũng có
thể là bởi vì tác giả viết mệt rồi nên muốn dừng lại nghỉ ngơi.
Đối với tín đồ chân chính mà nói, thật ra có thể xem địa khu có tín ngưỡng
giống với mình là "nhà", nếu như để câu chuyện kết thúc ở chỗ này thì cũng
hợp lý, phần cuối có thể đưa ra một lời giải thích như thế này: "Ta nhìn thấy ánh
trăng thuộc về bản thân ta từ trong đôi mắt xinh đẹp động lòng người của cô gái
này.”
Chủ đề thăng hoa kết thúc công việc, còn mang theo yếu tố tươi đẹp và lộng lẫy.