Số 13 Phố Mink

Chương 1520

Nếu như là lần đầu tiên mà nói vậy thì Karen có lẽ còn không rõ ràng đang có

chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ thì dù sao cũng đã từng có kinh nghiệm từ

trước.

Cô ta đang muốn Ám Nguyệt hóa toàn bộ linh hồn và cơ thể của mình.

Khẩu vị của cô ta rất lớn, lớn đến nỗi cảm thấy lười biếng nếu ra tay chỉ vì để

lấy đi Con Mắt Ám Nguyệt của mình, cho nên cô ta đang muốn tiến hành “trang

trí” lại hoàn toàn cơ thể của mình để dọn vào ở.

Nói cho đúng thì người muốn vào ở không phải cô ta, mà là khúc xương này;

nhưng mà trên một mức độ nào đó thì cái khúc xương này vốn chính là cô ta.

Dù sao Karen cũng không phải Neo, phải biết rằng trái tim của cái tên Neo kia

cứ cách hai tuần thì sẽ “chuyển nhà” một lần, xương sườn gãy khúc mang ra

hàng thịt ngoài chợ bán cũng không kịp;

Karen vốn vẫn rất ít khi bị thương nặng như vậy, loại cảm giác này giống như

cơ thể mình là một quả bóng bay, bây giờ bị một cây kim đâm mạnh vào;

Ngươi đã mất đi nhận thức rằng "Cơ thể là bản thân mình", dần dần cảm thấy cơ

thể này đang biến thành "Một cái rương hành lý", "Một cái áo khoác".

Xem ra Neo nói không sai, sau khi bị thương nhiều lần như thế này thì thật sự

sẽ dần dần bắt đầu không quan tâm đến cơ thể của mình như thế nào, ngươi sẽ

bắt đầu xem những này bộ phận như bàn tay bắp chân của mình thành những

"Bộ phận đính kèm" như "Tóc" hay là "Móng tay" có thể mọc dài lại.

Khi những ý nghĩ này xuất hiện trong lòng thì thật ra cũng đang có nghĩa rằng

nội tâm của Karen đã không còn cảm thấy hồi hộp và lo lắng như lúc trước.

Anh đang sợ đối phương trực tiếp vung cái khúc xương kia lên mà đập nát đầu

của mình, cũng sợ đối phương lập tức phá nát linh hồn của mình, nhưng nếu đối

phương đã chuẩn bị dọn dẹp cơ thể của mình để dọn vào ở thì...

Đó thật sự lại quay trở về lĩnh vực xem như là sân nhà của mình.

Phía trên khúc xương vốn đã có đầy những vết rạn, nó vốn được lấy ra từ cơ thể

của Thần sau khi đã bị thương nặng, sau đó lại phải trải qua sự ăn mòn do nhiều

lần sử dụng bởi tế đàn cùng với theo năm tháng dần trôi;

Có thể nói rằng cái khúc xương này cũng đã giống với những khúc xương bị

quăng vào trong nồi áp suất để hầm mềm bảy tám phần, đã không còn thừa bao

nhiêu thứ để ép ra bên ngoài.

Nếu như ngươi đã muốn lấp,

Tốt,

Để xem ngươi có thể lấp đầy ta hay không!

Chưa kể,

Ở trên còn có một "Nhà thám hiểm" trước kia từng thử tiến vào trong cơ thể ta

đang đứng ở trên miệng giếng mà quan sát đấy!

...

Ở bên cạnh miệng giếng, Kevin đang trừng lớn cặp mắt chó của mình lên.

Puer bởi vì không có cảm giác nhạy cảm bằng Kevin, nhất thời còn không kịp

phản ứng được có chuyện gì đã xảy ra phía dưới.

Ngay sau đó, Kevin bắt đầu dùng chân chó đập lên trên miệng giếng, vừa đập

vừa nở nụ cười, cười một cách bất chấp.

"Con chó ngu này, ngươi đang cười cái gì thế?"

Kevin cũng không thèm trả lời, đang tiếp tục cười.

"Con chó ngu?"

Kevin cười cười, bắt đầu thở ra một hơi, một con chó vàng, vậy mà cười đến

nỗi đau cả bụng.

"Con chó ngu, có chuyện gì thế?"

Kevin lắc lắc đầu, vẩy mấy giọt nước mắt trên khóe mi ra;

"Gâu gâu gâu."

Puer sửng sốt một chút, trừng mắt nhìn, dùng móng vuốt chỉ chỉ xuống phía

dưới, thấy Kevin gật đầu với mình, Puer lại quay đầu ra ngoài, đặt mông ngồi ở

trên miệng giếng;

Sau khi mặt mèo trải qua một loạt biến hóa cảm xúc, rốt cục nhịn không được:

"Phụt, meo!"

...

"Gâu gâu, gâu gâu!"

Bà nội giống như một con chó, nịnh nọt mà sủa về phía người phụ nữ áo đỏ.

"Ha ha, ngươi có biết bản thân là một dấu ấn tinh thần thì sự biến hóa nào xuất

hiện để nó sợ hãi nhất không?"

Philomena ngồi ở ngưỡng cửa của ngôi nhà gỗ, ngẩng đầu nhìn lên màn trời đã

biến thành sắc đỏ ráng chiều, không trả lời câu hỏi của người phụ nữ đang ngồi

trước mặt mình.

Cô cảm thấy, nếu như đổi vị trí thành đội trưởng ngồi ở đây thì đội trưởng chắc

hẳn sẽ ngồi tán gẫu với người phụ nữ này, nhưng mình thì không làm được.

Cô chỉ biết là người phụ nữ này đang xâm nhập và dần khống chế giấc mơ của

cô, đây là mảnh đất mà cô quý trọng nhất từ lúc còn nhỏ.

Ngươi phụ nữ tự hỏi tự trả lời: "Là suy nghĩ, lúc ta bắt đầu suy nghĩ thì đã

chứng minh rằng ta phản bội lại vị kia."

Philomena vẫn không phản ứng lại cô ta như cũ.

Nhưng người phụ nữ này giống như rất khát vọng có người để trò chuyện và tán

gẫu, cô ta tiếp tục nói:

"Ta bắt đầu suy nghĩ, vì cái mà ta phải báo thù cho vị kia mà tự giam giữ bản

thân ở nơi này vĩnh viễn? Ta không hận Mặt Trăng, bởi vì ta cảm thấy ta là

chính ta, mặt trăng là mặt trăng, tại sao ta lại muốn báo thù vì vị kia để rồi bản

thân bị cầm tù vĩnh viễn ở nơi này đây?

Ở yên trong cái giếng kia, hải âu trên trời và tôm cá trong biển đều tự do hơn ta,

bọn chúng đều là đối tượng khiến ta hâm mộ.

Ta càng suy nghĩ, ta càng phẫn nộ, ta càng không cam lòng.

Ta bắt đầu buông lỏng sự khống chế cô ta, thật ra cô ta đã bắt đầu suy nghĩ sớm

hơn ta, nhưng vẫn luôn bị ta áp chế, khi ta không còn tiếp tục áp chế cô ta, cô ta

bắt đầu chủ động bào mòn đi gông xiềng ở nơi này.

Vị kia chắc chắn sẽ không nghĩ đến, sẽ có một ngày, xương cốt mà mình để lại,

cũng sẽ bắt đầu phản kháng lại chính mình, ha ha.

Chúng ta cũng rất may mắn, khi chúng ta có thể dùng cả hòn đảo này bắt đầu di

chuyển, chúng ta rất nhanh đã cảm giác được vài vùng biển xung quanh đang

xuất hiện sự chôn vùi của tín ngưỡng Nguyệt Thần.

Đó là nguồn dinh dưỡng của chúng ta, là lương thực của chúng ta, nhưng vấn đề

là, chúng ta không ăn được...

Nhưng, đây chính là vận mệnh, là vận mệnh giam giữ chúng ta, để cho chúng ta

từ lúc sinh ra đã trở thành tù nhân, nhưng vận mệnh lại mở ra gông xiềng cho

chúng ta, bởi vì nó đã đưa một chiếc chìa khóa cuối cùng đến."

Nghe đến đây, trên mặt Philomena lộ ra vẻ nghi ngờ.

Người phụ nữ tiếp tục nói: "Khi chúng ta tìm được các ngươi, khi các ngươi chủ

động lên đảo, ta và cô ta đều đang cười, hai người chúng ta đều cười rất vui vẻ."

"Là bởi vì chúng ta mang theo hai người của Nguyệt Nữ Thần Giáo lên đảo?"

Philomena bắt đầu hỏi.

"Không chỉ có như thế, người đàn ông kia cũng là điểm mấu chốt thật sự, hắn ta

có được huyết mạch Ám Nguyệt thuần khiết nhất."

Đội trưởng?

Huyết mạch Ám Nguyệt?

Philomena cảm giác được mình bắt đầu chạm đến bí mật của Karen, chỉ có điều

là bây giờ cô vẫn không biết những điều này có ý nghĩa gì.

"Thật ra, chúng ta đã làm một chuyện vô ích, đó chính là trước khi các ngươi

đặt chân lên đảo, ta đã để cho cô ta đi hủy đi công đoạn cuối cùng để kết thúc

nghi thức của tế đàn này, nhưng bây giờ xem ra không có ý nghĩa gì, bởi vì các

ngươi…Không, hắn ta vốn cũng không biết còn có một công đoạn nữa để kết

thúc nghi thức.

Điều này có nghĩa gì?

Ha ha ha ha ha ha ha!"

Người phụ nữ kia bỗng nhiên ngẩng đầu cười to lên, dọa đến bà nội của

Philomena đang nằm trên mặt đất gặm xương run lẩy bẩy.
Bình Luận (0)
Comment