"Ta..." Người phụ nữ vừa muốn nói ra miệng, lại dừng lại, "Vừa nãy thiếu chút
nữa ta đã nói ra tên của vị kia, nhưng lại bỗng nhiên ý thức được ta không
xứng."
"Tên chỉ là một đơn giản là một cách để xưng hô mà thôi."
"Vậy thì một người ngay cả một cách đơn giản để xưng hô cũng không có thì lại
gọi là gì đây?"
"Người đáng thương."
"Yêu dấu à, ngươi thật biết cách an ủi người khác đấy nhỉ, ngươi chắc chắn ra ta
sẽ không triệu hồi con dao găm kia ra để trực tiếp đâm chết ngươi sao?"
"Ha ha." Philomena cười.
"Ha ha." Người phụ nữ áo đỏ cũng cười.
Thật lâu sau,
Cô ta phát ra một tiếng cảm thán: "Thua rồi, nhưng cuối cùng cũng được giải
thoát, ngươi phải cố gắng lên đấy, phải chiến thắng, chiến thắng cái số mệnh
đáng chết này."
"Ta hiểu rồi."
"Ừm, ta tin tưởng ngươi là có thể... A không, xong rồi, a a a a a, ha ha ha ha
ha..."
Người phụ nữ áo đỏ bỗng nhiên ôm bụng cúi người cười ha hả.
"Thế nào?"
"Một chuyện rất buồn cười sắp xảy ra, ha ha, ta chịu không được rồi, ha ha ha."
"Rốt cuộc đã có chuyện gì?"
"Ngươi có thể tin được không, vị đội trưởng kia của ngươi, hắn ta thế mà có thể
dung hợp xương cốt của Thần? Mặc dù cái xương kia đã sớm vỡ vụn, đã sớm bị
thời gian phong hoá, đã sớm không còn bao nhiêu Thần tính sót lại, nhưng nó
dù sao thì nó cũng là xương cốt do Thần để lại."
"Ta... Chuyện này cũng không phải là quá khó tin."
"Ừm."
"Chỉ có chuyện này thôi sao?"
"Không phải, mà là cả hòn đảo này, có lẽ vẫn phải bị chôn vùi."
...
Xương cốt, đã tiêu biến một phần ba, còn có một phần lớn ở bên ngoài, nhưng
Karen lại rất kinh ngạc mà phát hiện một chuyện, anh đã không cách nào tiếp
tục tiêu hóa, bởi vì đã no rồi, không ăn được nữa.
Khác biệc với "Sức ăn lớn" của linh hồn, "Sức ăn" của cơ thể mình, nếu nói một
cách khách quan thì có vẻ hơi bình thường.
Nhưng hai phần ba khối xương còn sót lại, nhưng lại không thể rút ra khỏi cơ
thể của mình, một khi rút ra nó ra, nó cũng sẽ nổ tung.
Nếu như lúc trước khúc xương này nổ tung sẽ khiến cho hòn đảo này và phạm
vi khu vực xung quanh đều sẽ phải chịu liên lụy, như vậy thì bây giờ nó cũng
"an toàn" hơn nhiều, chỉ có hòn đảo này sẽ bị chôn vùi mà thôi.
Rất tốt... Thật sự rất tốt.
Thật không nghĩ tới,
Kết cục sau cùng lại là như thế này!
"Không phải chứ..." Pall mở to hai mắt nhìn, "Làm sao còn có thể như thế này?
Này chó ngu, ngươi thiết kế cơ thể bị làm sao thế, sao mà chỉ có một khúc
xương cũng không hấp thụ được?"
"Gâu gâu gâu."
"Ta không muốn nghe cái gì mà lượng biến trong khoảng nhất định chỉ có thể
gây nên chất biến trong một khoảng nhất định gì gì đó, bây giờ ngươi nói xem
phải làm sao, chúng ta phải làm sao? Karen không tiêu hóa được nữa, còn
không thể lấy nó ra, đây không phải là đang cầm trong tay một cái cấm chú có
thể bị kích hoạt bất cứ lúc nào sao?"
"Gâu gâu."
"Ba phương pháp?"
"Gâu gâu."
"Để khúc xương nổ tung, chúng ta đều chết chung với Karen? Để một mình
Karen ở lại nơi này tiếp tục giằng có với khúc xương này còn chúng ta thì chạy
trước? Ngươi đừng nói cho ta rằng cái thứ ba phương pháp là để chúng ta rời
khỏi nơi này thật xa rồi nhìn Karen và hòn đảo này cùng nhau nổ tung đấy nhé."
"Gâu."
Kevin đưa tay chỉ về phía Memphis đằng sau.
Lúc nhìn về phía Memphis, Pall giật nảy mình, trước khi chuyện trước mặt ổn
định thì Pall cũng không quan tâm đến những người đang tìm kiếm cách kết
thúc nghi lễ này, bây giờ mới phát hiện từ con mắt lỗ tai và trong lỗ mũi
Memphis, đều có máu tươi đang tràn ra.
Cơ thể của ông ta gần như là vừa run rẩy vừa vận hành khối Rubic Thuật Khóa,
khối Rubic Thuật Khóa đã không còn chỉ giấu trong ống tay áo, mà là đã lộ ra
bên ngoài.
Khối rubic chuyển động trong có vẻ hơi đậm đặc, giống như là bị lăn qua một
vũng máu, mà phía trên kia, vốn chính là máu tươi của Memphis đang chảy
xuống.
Mas đã sớm để ý đến Memphis, cậu ta đã từng thấy Richard dùng thứ này, cho
nên trong lòng của cậu ta sớm đã có suy đoán, nhưng lúc này tất nhiên không
phải là thời điểm để hỏi thăm.
"Khục..."
Phía dưới mặt giếng, Karen phát ra một tiếng ho khan.
Cơ thể của anh đã rất khó để tiếp tục hấp thu khúc xương này, chỉ có thể hô lên
phía trên:
"Pall, mọi người nhanh chóng ra ngoài biển, nhanh lên!"
Lông trên người của Pall đều dựng lên, nhưng nó cũng không do dự, lập tức hô
lên với Alfred: "Yêu tinh radio, Karen ra lệnh cho chúng ta nhanh chóng quay
ra ngoài biển, nhanh đi thông báo cho những người khác!"
Alfred vẫn đang luôn tập trung nghiên cứu suy luận để kết thúc nghi thức, lúc
này ngẩng đầu, anh ta theo bản năng muốn nói thêm gì nữa, nhưng vẫn lựa chọn
tuân theo mệnh lệnh của thiếu gia.
"Memphis, Mas, rút lui, ta đi thông báo cho những người khác cùng đi, nhanh!"
"Không, đợi thêm chút nữa!"
Memphis phát ra một tiếng rống to, sau đó, khóe miệng của ông ấy trào ra một
ngụm máu tươi, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, nhưng khối rubic lại
lập tức đứng chững lại, sau đó mở ra, biến thành một bức tranh máu, ở phía trên
có vẽ chi tiết về quá trình để kết thúc nghi thức.
"Ha ha ha, ta suy luận ra rồi, ha ha ha ha, ta suy luận ra rồi!"
Memphis đặt mông ngồi bệt xuống dưới đất, bắt đầu thở dốc từng hồi, giống
như là có thể ngất đi bất cứ lúc nào, bên trong miệng vẫn còn tiếp tục lẩm bẩm
điều gì đó.
"Gâu Gâu!!!" Kevin lập tức hướng về phía Alfred mà kích động sủa to.
Alfred thì nói với Mas: "Nhanh, ta và ngươi cùng nhau dùng tốc độ nhanh nhất
để bố trí công đoạn kết thúc nghi thức."
Pall kích động mà hô về phía Karen đang ở dưới giếng:
"Karen, cậu cố kiên trì thêm một chút nữa, công việc kết thúc nghi thức đã được
Memphis suy luận ra, chúng ta có thể đậy nắp đóng cái giếng này lại ngay lập
tức!"
Karen ở dưới giếng sau khi nghe được câu này, trong lòng thở ra một hơi dài
nhẹ nhõm: Cậu à...
Phía trên, Memphis ngồi bệt dưới đất trong mắt chảy ra hai hàng nước mắt,
nước mắt còn hòa trộn chung với máu lúc nãy tạo thành một loại hỗn hợp đục
ngầu, nhưng Eisen lại ngẩng đầu, trên mặt lộ ra một sự thanh thản:
"Lần này ta tới kịp... Lần này em tới kịp... Chị."