Vẻ mặt của Eisen lúc này để cho Karen nhạy bén cảm giác được có vẻ như
Eisen đã biết được chút gì đó.
Karen đi đến chỗ đài cao kia, lúc bước lên cầu thang, trong lòng Karen cũng
không có loại cảm giác ấm áp khi người thân nhận lại nhau, ngược lại có một
loại cảm giác nguy cơ và thấp thỏm lo lắng
Bí mật của anh, cũng không phải chưa từng nói với những người khác, Neo,
Ventura và Muri cũng đều biết, nhưng bọn họ cũng không thể phản bội mình.
Ngược lại là đối với "nhà Guman", nhà của mẹ mình, Karen vẫn luôn mang
theo sự đề phòng rất lớn.
Nhưng chờ đến khi bước lên trên đài, sau đó nhìn thấy nụ cười và những giọt
nước mặt trên mặt của Eisen rõ ràng hơn, trong lòng Karen không khỏi xuất
hiện một chút cảm giác tội lỗi và xám hối.
"Đội trưởng."
"Ừm."
Eisen nâng tay lên, bố trí một kết giới ngăn cách, sau đó ông ấy mở tay trái ra,
khối Rubic Thuật Khóa xuất hiện, rất nhanh đã lại bố trí ra một trận pháp cầu
nối tinh thần đơn giản và chỉ đủ cho hai người sử dụng.
Những hành động này chứng minh, ông ấy thật sự đã đoán ra được chuyện gì
đó.
Karen ngồi xuống trước mặt của Eisen, chủ động tiếp nhận cầu nối tinh thần.
"Đội trưởng, ta có mấy lời cần phải nói."
Không phải là hỏi, mà là nói.
Karen nhẹ gật đầu, nói:
"Ngài cứ nói."
"Ta đã từng hiểu lầm thận phận của cậu rất nhiều lần, nhất là lúc trong không
gian nghiên cứu lần trước, trong một khoảng thời gian rất dài, ta vẫn cho rằng
cậu là một vị thần điện trưởng lão.
Mà lại cậu cũng thừa nhận."
Trên mặt Karen lộ ra một nụ cười lúng túng.
"Karen, cậu là con trai của chị ta, là cháu ngoại của ta."
Không có chút do dự nào, Karen nhẹ gật đầu, trả lời: "Đúng vậy, thưa cậu."
Ngài Eisen ngẩng đầu, hé miệng, sau khi một tiếng "Cậu" này rơi vào tai của
ông ấy, nước mắt trong mắt lập tức không khống chế nổi, hoàn toàn chảy tràn ra
ngoài.
Ông ấy bắt đầu khóc, ôm đầu khóc, dùng hết sức khóc, cơ thể của ông áy càng
không ngừng run rẩy, nhưng tiếng khóc của ông, vẫn tràn đầy sự đè nén.
Philomena đang ngồi ngủ ở bỗng tỉnh lại giữa chừng, cô quay đầu nhìn về phía
một mèo một chó một người kia, lại nhìn về Karen, ở trong lòng cười lạnh một
tiếng:
Từ lúc nào mà trong tiểu đội lưu hành việc nói thì thầm với nhau rồi? Tập tục
trong đội tại sao lại bỗng nhiên biến thành như thế này đây?
Nhưng mà cô vốn cũng không phải là một người có tính tò mò quá lớn, nhắm
mắt lại, tiếp tục "Thức tỉnh".
Đối mặt với Eisen lúc này rõ ràng đã mất đi khả năng khống chế cảm xúc,
Karen am hiểu nhất là an ủi người khác, lúc này vậy mà không biết nên đối mặt
ông ấy như thế nào.
Bởi vì anh biết, tình cảm sâu đậm giữa người đàn ông đang ngồi trước mặt này
và mẹ của mình.
Nếu như không phải tình cảm của hai người sâu đậm, ông ấy cũng sẽ không bởi
vì cái chết của mẹ mình mà biến thành cái kia bộ dáng lúc trước.
Huyết mạch của gia tộc Alte, những người nhà càng thân thiết với nhau, mối
ràng buộc càng sâu, cũng không phải là người nhà chỉ có quan hệ trên huyết
mạch, mà là người nhà có quan hệ thân thiết thật sự mới có thể kích hoạt được
sự liên kết của huyết mạch.
Sau một hồi, Eisen ngẩng đầu lên lần nữa, hít sâu một hơi, hốc mắt của ông ấy
dã sớm ửng đỏ, nhưng khóe miệng của ông ấy rõ ràng là đang cười:
"Thật sự ta cũng không nghĩ tới, cháu sẽ là cháu ngoại của ta, thật đấy, mãi cho
đến hôm trước lúc ở bên cạnh miệng giếng kia, lúc ta suy luận ra công việc cần
để kết thúc nghi thức, ta cảm giác được một sự lo lắng và kinh hoảng.
Tất cả mọi thứ, giống nhau như đúc với khi ta nhìn thấy chị mình trong giấc
mộng.
Trong đầu ta cứ như đang có một người đang liên tục lớn tiếng nói cho ta, lần
này ta nhất định phải thành công, ta nhất định phải cứu được mạnh của cháu, ta
tuyệt đối không thể để cháu xảy ra chuyện gì bất trắc!
Ngay lúc đó ta còn không suy nghĩ đến những thứ này.
Từ khoảnh khắc ta kết thúc công việc suy tính, ta bỗng nhiên hiểu ra được một
điều." Eisen chỉ chỉ vào mình, vừa chỉ chỉ Karen:
"Giữa chúng ta, có sự ràng buộc của người nhà."
"Cảm ơn cậu."
"Không không không, không cần nói như vậy, không cần nói như vậy." Eisen
dùng ống tay áo của thần bào mà lau khóe mắt, "Là ta phải là người cảm ơn
cháu, ta cảm tạ Thần Trật Tự vĩ đại, để cho ta có thể nhìn thấy con trai của chị
mình."
Eisen nghiêng người về phía trước, tựa như là muốn giang hai cánh tay ôm
Karen, nhưng hai tay lại không thể mở rộng ra, nói cho cùng thì trong nhận thức
cố định của ông ấy đối với Karen, vẫn mang theo “sự kính sợ” không có cách
nào xóa đi trong khoảng thời gian ngắn.
Cuối cùng, cái ôm trong tưởng tượng của Eisen, bị ông ấy làm thành động tác
vươn tay đến trước mặt Karen.
Karen đưa tay tới, bắt tay với cậu mình.
Ngài Eisen thở dài, Karen dùng một cái tay khác nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của
Eisen, Eisen sửng sốt một chút, cũng dùng một cái tay khác ôm lấy bả vai của
Karen.
Cậu cháu hai người, dùng loại phương thức này miễn cưỡng hoàn thành lần tiếp
xúc đầu tiên sau khi nhận nhau.
Chỉ chốc lát, hai người tách ra.
"Cháu đã sớm biết ta là cậu của mình rồi à?"
"Đúng."
"Cháu cũng đã sớm biết Richard là em họ của mình rồi?"
"Đúng."
"Cháu càng sớm biết, bà nội Richard là bà ngoại của mình rồi?"
"Đúng."
"Bà nội Richard, cũng nhận ra cháu rồi sao?"
"Cháu nghĩ đúng là thế."
Ngài Eisen nhẹ gật đầu, con của mình là đứa đần, chắc hẳn cũng không nhận ra
Karen thật sự là anh của mình;
Nhưng mẹ của mình từ lần thứ nhất nhìn thấy Karen xuất hiện, đã biểu hiện ra
một sự nhiệt tình đặc biệt đối với Karen, bây giờ hồi tưởng lại, chỉ có thể là mẹ
của mình đã sớm nhận ra cháu ngoại của bà ấy.
Dù sao thì làm con trai cũng biết rõ tính tình của mẹ mình, bà ấy chỉ nhiệt tình
đối với con cháu của mình, đối với người ngoài thì thật ra bà ấy rất lạnh lùng,
bà ấy cũng không phải là một bà lão hiền lành bác ái gì.
"Vì sao cháu không công khai thân phận của mình?" Ngài Eisen hỏi.
"Bởi vì thân phận của cháu không thể công khai ra ngoài." Karen nhìn ngài
Eisen, trả lời rất chân thành, "Một khi thân phận của cháu bại lộ ở trong Thần
Giáo, cháu sẽ đứng trước kết quả rất đáng sợ."
"Thế nhưng mà chúng ta là người thân của cháu, tại sao cháu cũng không để
chúng ta biết.”
"Tình thân và sự thành kính đối với Thần, đến cùng là bên nào quan trọng hơn
với nhà Guman?"