"Không nghỉ ngơi à?" Karen hỏi.
Philomena lắc đầu, nói: "Ta muốn trò chuyện với đội trưởng một chút."
"Được rồi."
Karen ngồi xuống.
Mặc dù nơi này đều có "Phòng", nhưng phòng của mỗi người chỉ có một cái
trần nhà cộng thêm hai bên cái rèm che nắng che mưa hai bên, lúc buổi tối thì
rèm hầu như đều bị kéo lên, cũng không ảnh hưởng đến việc giao lưu trò
chuyện.
Philomena nâng tay lên, bố trí một cái kết giới giản dị. Karen nghi ngờ nói:
"Đang muốn làm gì thế?"
Philomena hồi đáp: "Ta nghĩ rằng ngươi sẽ khích lệ ta vì lần này ta biết bố trí
sẵn mà không cần phải dặn dò trước."
"Được rồi, cô tiến bộ rất nhiều."
"Ngươi đang nói trái lòng mình, cũng đúng, quan hệ giữa ngươi và ta cũng
không đến được mức độ cần phải nói những việc không thể để cho người khác
biết."
Cũng chỉ là giao lưu nội bộ.
"Ừm, thật là một cô gái xinh xắn đáng yêu, đáng tiếc tại sao lại không biết cách
nói chuyện."
"Ta muốn cầu ngươi giúp một việc."
"Xưng hô."
"Đội trưởng, ta muốn cầu ngươi giúp một việc."
"Kính ngữ."
"Đội trưởng, ta muốn cầu ngài giúp một việc."
"Cứ nói thẳng đi, dù sao ngươi cũng là thành viên trong tiểu đội."
"Bà nội ta đang chờ ta trưởng thành, sau đó cướp cơ thể của ta đi."
"Ừm, ta cũng biết."
"Ta muốn cầu ngài, giúp ta đối phó bà nội của ta."
"Chuyện giống vậy, ta nhớ đêm đó lúc ở trên tàu bảo vệ của Nguyệt Nữ Thần
Giáo, chúng ta giống như cũng đã từng tán gẫu về đề tài này rồi?"
"Lần này không giống, ta là thật sự hi vọng ngài có thể trợ giúp ta."
"Vì cái gì?"
"Bởi vì thông qua chuyện lần này, ta phát hiện ngài có thể làm được. Đương
nhiên, ngài có thể ra điều kiện, bất kỳ điều kiện gì đều có thể, ta đều sẽ thỏa
mãn ngài." Karen lắc đầu.
Ánh mắt của Philomena có chút mất mác: "Ngài cự tuyệt?"
"Cũng không cần bàn điều kiện, lúc ngươi còn là thành viên trong đổi, bản thân
là đội trưởng, ta có trách nhiệm bảo vệ cho ngươi an toàn, cho dù là bà nội của
ngươi muốn ra tay với ngươi, ta chắc chắn cũng sẽ đứng ở bên cạnh mà trợ giúp
ngươi.
Nhưng mà bà nội của ngươi sẽ ra tay khi nào?"
"Ta không biết, ta cũng đang chờ bà ấy ra tay với ta, chúng ta đều cực kỳ khát
vọng đối phương."
"Ừm, vậy đến lúc đó ngươi có thể báo trước cho ta biết, ta sẽ tới giúp ngươi.
Dù sao thì thứ mà ta muốn chính là một đội ngũ trẻ tuổi, ta không hi vọng có bô
lão nhà ai đi vào, kéo cao độ tuổi trung bình của tiểu đội chúng ta, như vậy sẽ
làm cho tiểu đội của chúng ta có vẻ không có tương lai."
"Vâng, đội trưởng."
Karen chuẩn bị đứng dậy quay về chỗ mình nằm, nhưng anh lại dừng động tác
lại, mở miệng hỏi: "Khi giữa ngươi và bà ngươi phân ra được kết quả, có phải
rằng lời nguyền rủa của gia tộc Filsher kia ở trên người của ngươi cũng sẽ kết
thúc không?"
Philomena trả lời: "Ngài cảm thấy ta sẽ kết hôn sinh con sao?"
"Chuyện tương lai, nào ai có thể nói trước được đâu?"
"Ta không cách nào tưởng tượng ra cảnh tượng mình kết hôn sinh con, ta càng
không cách nào tưởng tượng ra được cảnh tượng ta sẽ gọi một người đàn ông
khác là chồng, ta lại càng không cách nào tưởng tượng ra được là sẽ có người
đàn ông nào tiếp nhận một người vợ như ta."
"Khi đâm vào một cái túi chứa đầy nước, thì thường nó sẽ rỉ ra."
"Ta không thể nào hiểu ý nghĩa của những lời mà đội trưởng ngài vừa nói."
"Ta vừa chế ra một câu ngạn ngữ, logic hơi không được lưu loát, nhưng ý nghĩa
cơ bản đó là những người nói những lời giống như ngươi, rất dễ sẽ bị chính
những lời mình nói đập lên trên mặt của mình."
"Chẳng qua ta chỉ cảm thấy, nếu như ta không sinh con, lời nguyền rủa cũng sẽ
kết thúc, bởi vì lời nguyền rủa đó là gia tộc Filsher sẽ tự giết lẫn nhau đến khi
chỉ còn lại một người cuối cùng."
"Ngươi có thể đi nghĩ biện pháp để hóa giải cái lời nguyền rủa này."
"Đội trưởng, ta cảm thấy không cần phải làm như thế."
"Được thôi, ngươi có hận cái người đã trút lời nguyền rủa này xuống không?"
Philomena lắc đầu: "Không hận."
"Vì sao?"
"Hắn để cho ta hiểu được, nếu như cái nhà này, chỉ còn lại một mình ta, vậy thì
đó sẽ là một việc tốt đẹp dường nào, ta cảm kích hắn. Mặt khác, ta có thể cảm
giác được bà nội của ta cũng không hận hắn, thậm chí bà ấy còn mơ ước lấy
hắn."
"Không cần phải tiêu cực như vậy, có lẽ, ngươi có thể tâm sự nhiều hơn với
Richard một chút, hoặc là khi ngươi cảm thấy tâm tình của mình hậm hực, có
thể đánh cậu ta một trận để giải tỏa cảm xúc, cậu ta chịu đòn rất tốt."
"Ta hi vọng hắn không chết, đây là lần thứ nhất ta quan tâm việc sống chết của
một người khác, nhưng mà, ta thật sự không thích nói chuyện với hắn cho lắm,
nhất là lần trước sau khi qua nhà của hắn."
"Ừm?”
"Ta sẽ không nhịn được mà tưởng tượng, nếu như không có cái lời nguyền rủa
kia, ta có phải có thể sống cuộc sống như của Richard hay không, gia cảnh thế
gia giáo hội, tuổi thơ không buồn không lo, không khí gia đình hòa thuận.
Mà không phải sau khi đi ra khỏi cửa, nhìn thấy mỗi một người, trước mặt thì
tươi cười nhìn ta, nhưng ở phía sau cũng sẽ thêm một câu: Nhìn kìa, đây là
người của cái gia tộc điên khùng đáng sợ kia."
"Mọi chuyện sẽ đi qua, tất cả đều sẽ trở thành quá khứ, bởi vì trải qua cực khổ,
cho nên mới sẽ hiểu được cần phải trân trọng sự tốt đẹp của cuộc sống."
"Cảm ơn ngài, đội trưởng, thật ra …"
"Thật ra cái gì?"
"Thật ra ta đã từng cảm thấy tò mò, rốt cuộc phải là một người đàn ông như thế
nào thì mới có thể để cho bà nội của ta đến tận bây giờ vẫn nhớ mãi không
quên, người đàn ông kia lúc còn trẻ tuổi phải ưu tú đến mức nào. Cho đến khi,
ta tiếp xúc đến đội trưởng, ta dần dần có chút hiểu được."
"Ta?"
Philomena quay đầu nhìn về phía chỗ nằm của Ashley và Blanche, hai cô gái
này xưa nay cũng không che giấu sự yêu thích của mình dành cho đội trưởng,
nhưng các cô cũng rõ ràng rằng mình và đội trưởng sẽ không có điều gì phát
sinh, cho nên cũng chỉ giới hạn lại ở cảm xúc mà thôi.
Philomena mở miệng nói:
"Ta nghĩ, nếu như ta là một cô gái bình thường của nhà Filsher mà nói, ta cũng
sẽ thích đội trưởng."
"Đáng tiếc, ta đã có vị hôn thê." Philomena ngây ngẩn cả người, lẩm bẩm nói:
"Cho nên bà nội ta là vì yêu mà sinh hận sao."