Karen thật sự không có muốn mang Pall theo cùng, bởi vì cách rất xa đã có thể
nhìn ra được những chiếc thuyền cướp biển kia đã được cải tiến, chắc chắc có
quan hệ với giới giáo hội, không phải là cướp biển theo định nghĩa thông
thường;
Đương nhiên, nếu như là cướp biển bình thường, vậy thì cũng không cần phải
lên hòn đảo này làm gì, bởi vì không có khả năng có trận pháp truyền tin và trận
pháp dịch chuyển. Nhưng mà, Karen cân nhắc đến một vấn đề, đó chính là ngôn
ngữ.
Ngữ hệ Maclay mặc dù được sử dụng trong phạm vi rất rộng, nhưng ở cái chỗ
này, có trời mới biết là dùng loại ngữ hệ gì, vì lý do an toàn, vẫn nên mang con
mèo đi lên đảo cùng, tối thiểu có thể làm con mèo phiên dịch.
Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong, trời cũng đã gần hoàng hôn, hoàng hôn biển cả
rất đẹp, chỉ có điều là đám người Karen cũng không có tâm trạng mà thưởng
thức, ba người nhảy người lên, rơi thẳng xuống dưới mặt biển.
Chờ đến khi bơi được một đoạn, Karen quay đầu đã không còn nhìn thấy căn
phòng phía trên lưng hải thú, bởi vì Memphis và Mas đã bố trí một trận pháp ẩn
giấu ở trên lưng của hải thú, cái này có thể được xem như "Chiến hạm tàng
hình" đầu tiên của thời đại này.
Pall ôm cổ của Karen, sặc mấy ngụm nước bọt, bất mãn nói: "Vì cái gì không
dùng Áo Giáp Hải Thần thế!"
"Thể chất tốt hơn, nên muốn bơi bình thường một chút, cô xem nhìn ta vừa nãy
bơi có nhanh không?"
"Nhanh đến mức rối tinh rối mù."
"Cũng được chứ nhỉ."
Phải biết rằng trên lưng Karen còn đeo một thanh kiếm Lưu Tư.
"Nhưng nếu cậu tiếp tục không sử dụng Áo Giáp Hải Thần, ta sẽ bị cậu làm cho
chết chìm đấy."
Karen triệu hồi ra Áo Giáp Hải Thần, xung quanh anh bắt đầu xuất hiện một lớp
màng ngăn cách, đẩy nước biến ra ngoài. Dù Pall có thể hô hấp bình thường
dưới mặt nước, nhưng vẫn còn chưa hết giận, dùng vuốt mèo đập mấy cái lên
trước ngực của Karen. Chỉ có điều là làn da vốn mềm, nhưng vuốt mèo rõ ràng
có một cảm giác "Đàn hồi cứng", tạo thành ảo giác như khi đập tay lên tấm
thép.
"Thật là quá cứng, meo!”
"Ta nói Karen này, cậu hấp thu xong xương của Thần, thể chất được tăng cường
cũng sẽ không thể hiện ra bên ngoài kia đâu chú?"
"Có ý gì?"
"Bởi vì ta cảm thấy cậu chắc chắn sẽ không thích loại phong cách cơ bắp vạm
vỡ kia.”
"Tôi cũng không có khống chế."
"Đó chính là do Nữ Thần thích phong cách hiện tại của cậu, không muốn biến
cậu trở thành tên cơ bắp, là cái thể loại có thể khống chế cơ ngực giật giật đấy."
"Cô thường xuyên xem mấy buổi biểu diễn như thế sao?" Karen hỏi.
"Chỉ cho đàn ông các người được nhìn mỹ nữ khiêu vũ, còn phụ nữ chúng ta
không thể nhìn đàn ông biểu diễn sao? Cũng có không ít nữ cướp biển có nhu
cầu đấy nhé, kiểu biểu diễn như thế thì xưa nay cũng không thiếu."
"Xem ra cuộc sống trước kia của cô cũng rất phong phú đấy nhỉ a."
"Đúng vậy, có gì mà ta chưa từng xem đâu, meo, cậu biết không, loại biểu diễn
kia, dùng hai cây dây kẽm cột lên hai đầu ti của đàn ông, sau đó lại bỏ lên thêm
mấy quả cân, thêm tiền thưởng thì sẽ thêm trọng lượng, rồi nhấc lên, hà hà,
trước đây ta cũng từng tăng thêm tiền thưởng đấy, tăng đến nỗi nó đứt ra ngoài
luôn.”
"Bộp!"
"A sao lại đánh ta!"
"Yên nào, sắp đến rồi.
"Hừ."
Karen, Philomena và Muri đều bò lên trên chiếc thuyền cướp biển đã được lựa
chọn trước đó, ba người liếc nhìn nhau một cái, sau đó Karen dẫn đầu mà bò lên
chỗ cao. Kết quả, vừa lúc "Quan sát" được một màn biểu diễn.
Chiếc thuyền cướp biển này thể tích cũng không lớn, nếu chứa đầy thủy thủ mà
nói thì cũng chỉ tầm hai mươi người, chỉ có một khẩu Pháo Ma Tinh đời cũ, mà
nòng pháo lại còn rỉ sét... Lúc Karen bò ngang qua khẩu pháo này thì cũng
chẳng cảm nhận được bất cứ sóng năng lượng nào từ trong nòng pháo, xem ra
khẩu pháo này cũng chỉ là một món đồ trang trí.
Trong thuyền, một ông lão râu trắng mặc quần áo tương đối tinh xảo cùng với
bốn người trẻ tuổi đang bị trói ở dưới cột cờ, bên cạnh còn có một tên cao to
đang đứng, trong tay giơ một khẩu súng ngắn thuật pháp mà tiến hành diễn
thuyết.
Quả nhiên, Karen nghe không hiểu thứ ngôn ngữ mà bọn họ đang nói, không
phải là ngữ hệ Maclay, nhưng nhìn tình huống thì cũng có thể hiểu ra được, lúc
này đang xảy ra một cuộc tạo phản.
Pall nhỏ giọng nói: "Chuyện này cũng rất hay gặp trong giới cướp biển, lão
thuyền trưởng già hoặc là thuyền trưởng không có năng lực, không có khả năng
tiếp tục dẫn mọi người có được thu hoạch, thì sẽ có người mới đứng lên lật đổ
và thay thế hắn ta, cướp biển là đàn sói trên đại dương bao la, tuân theo quy tắc
kẻ mạnh thì sinh tồn."
"Có lẽ, chúng ta có thể sửa đổi kế hoạch một chút."
Ở trên boong tàu có tổng cộng 20 người, đứng bên cạnh tên cao to kia thì có
năm người, còn mười người sót lại thì sợ hãi rụt rè đứng ở bên cạnh.
Điều này có nghĩa mặc dù chiếc thuyền này tạo phản "Thành công", nhưng lão
thuyền trưởng vẫn còn có uy vọng nhất định ở đây, dù sao thì trong kết cục tình
thế đã được xác định, còn có thể có 10 người chỉ đứng ở bên cạnh mà không
cùng hưởng ứng theo, đã là một thái độ biểu hiện lập trường.
Karen đưa mắt liếc qua Muri và Philomena ở bên cạnh một cái. Muri lập tức gật
đầu, ra hiệu mình biết rồi. Philomena cũng gật đầu, ra hiệu mình biết rồi, sau đó
trong nội tâm của cô rất hồi hộp, bởi vì cô cũng không rõ là mình biết cái gì!
Karen tay phải nắm lấy thân thuyền, tay trái ôm Pall từ trong ngực ra, để nó
ngồi ở trên một tấm ván gỗ chìa ra phía ngoài thân thuyền.
Cái tư thế này nhìn có vẻ rất ghê gớm, là tư thế mà Karen cả hai đời đều không
cho rằng mình có thể làm được, hai bàn tay của anh dùng lực, nhấc cả cơ thể
của mình lên, nhìn giống như là đang đứng giữa không trung.
Pall ngồi ở chỗ tấm ván lồi ra mà nhìn Karen, trong ánh mắt mang theo sự quan
tâm và "Cưng chiều" khi nhìn một đứa trẻ nghịch ngợm. Karen rút thanh kiếm
Lưu Tư trên lưng ra, lập tức nhảy người lên, đáp xuống boong tàu.
Chiếc thuyền cướp biển này vốn là có trận pháp phòng ngự ở bên trong, nhưng
lúc này ở đang trên đường cập cảng, hơn nữa còn đang có một cuộc "Chính
biến" diễn ra, tự nhiên không có khả năng kích hoạt trận pháp phòng ngự làm
gì. Muri cũng leo theo lên, Philomena thấy thế cũng bò lên theo.
Lúc cô chạm chân xuống đất, vừa lúc trông thấy Karen và Muri phóng về
hướng của đám cướp biển, Philomena lập tức cũng xông tới, nhưng hướng mà
cô phóng đến là mười người đang đứng làm khán giả kia. Tất nhiên, cô còn
không biết rõ ràng tình hình lúc này, nhưng cũng may là thân thủ của cô tốt, sau
khi phát hiện đội trưởng và Muri đều đồng loạt phóng tới một hướng khác, cô
lập tức thay đổi phương hướng.
"Có địch!"
Tên to con hét to một tiếng, sau đó hắn đã nhìn thấy Karen đi tới trước người
hắn. Trên người tên to con lúc này ngưng tụ ra một lớp thủy giáp, cho Karen
một loại cảm giác quen thuộc, có lẽ là phiên bản ăn mày của "Áo Giáp Hải
Thần". Dù gì thì sau khi Hải Thần Giáo phân tán, truyền thừa của nó cũng đã
sớm tán loạn.
Karen chém thẳng một kiếm đến, dưới sự tăng cường của Lưỡi Đao Ám
Nguyệt, một nhát kiếm này trong nháy mắt đã pha vỡ lớp phòng ngự trên người
của tên to con kia. Trong lúc hắn ta còn đang quan sát Karen thì thanh đại kiếm
đã chặt hắn làm đôi ngay tại chỗ.
Sau khi làm xong, Karen còn giơ tay lên, ngưng tụ ra một tấm khiên băng. Chặn
lại máu tươi bắn tung tóe ra để tránh làm bẩn quần áo của mình. Bên phía Muri
thì cũng rất đơn giản và mau lẻ, liên tục chém mấy đao giết chết ba tên, lại dùng
tấm khiên tròn đập nát đầu của một tên cướp biển. Mục tiêu cuối cùng, Muri
dừng tay, dù sao cũng phải để lại một người cho vị đến trễ kia