Số 13 Phố Mink

Chương 1543

"Vậy cũng không cần nói cho tôi, tôi muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này,

không muốn lại có thêm chuyện gì xảy ra nữa."

Tafman có chút buồn vô cớ mà nhìn về phía dòng người ngoài xe ngựa, cảm

khái nói: "Hỏa Đảo cũng náo nhiệt như đảo Ám Nguyệt, cậu cảm thấy thế nào?"

"Phong cảnh và con người trên Đảo Ám Nguyệt tốt hơn nơi này nhiều, tôi cũng

không phải là đang nói cho dễ nghe, mà thật lòng tôi cảm thấy như vậy."

"Ha ha, nhưng nếu như nơi này bị hủy diệt, có phải là một chuyện rất đáng tiếc

hay không?"

"Ngài Tafman rốt cuộc là đang muốn nói đến chuyện gì?"

"Hai ngày sau, chúng ta sẽ có cách để dùng trận pháp dịch chuyển trong âm

thầm, cho nên ta mới có thể có thời cơ để đưa các ngươi rời đi, sau đó, chúng ta

sẽ tiếp đón một nhân vật trong giáo đến đây."

"Nhân vật trong giáo?" Karen có chút bất đắc dĩ nói, "Ánh Sáng đang muốn làm

gì đó trên Hỏa Đảo sao?"

"Là vì ba gia tộc kia muốn mời hắn đến, ở sâu trong Hỏa Đảo có một ngọn núi

lửa đã ngừng hoạt động, nghe nói nơi đó có chôn giấu bí mật thuộc về Thần

Lửa, ba gia tộc chiếm giữ hòn đảo này cũng không có khả năng không cảm thấy

hứng thú với bí mật này.

Cậu biết đấy, dã tâm của cướp biển, luôn luôn lớn hơn so với thực lực của bọn

chúng."

"Tôi cảm thấy ngài có thể ngừng lại, tiếp tục kể cho tôi nghe như vậy thì ngài

không sợ rằng sau khi tôi rời khỏi đây thì sẽ đi báo cáo lên ban lãnh đạo của

Trật Tự Thần Giáo sao?"

"Có lẽ có khả năng là ta đang hi vọng ngài Karen đây có thể báo cáo cho lãnh

đạo của Trật Tự Thần Giáo chăng?"

"Ngài đang hi vọng Trật Tự Thần Giáo ra mặt ngăn cản chuyện này sao?"

"Vì những người sống trên Hỏa Đảo, đây là điều mà ngài Philias đã dạy cho ta,

còn có một việc, có lẽ cậu vẫn còn chưa biết về tình huống thảm khốc ở trên

quần đảo Meppers."

"Thảm khốc?"

"Nguyệt Nữ Thần Giáo đã tuyên bố với phía ngoài rằng Luân Hồi Thần Giáo đã

tiến hành tàn sát và hiến tế toàn bộ cư dân trên quần đảo Meppers, Luân Hồi

vẫn luôn kiên quyết phủ nhận việc này."

"Tôi không biết chuyện này có thật hay là không, tôi đã mất đi liên lạc với bên

ngoài rất lâu."

"Chắc hẳn là thật, bởi vì lúc quần đảo Meppers bị công phá, có người trong thời

khắc sống còn đó còn thông qua trận pháp dịch chuyển mà đến được Hỏa Đảo,

nói về hình cảnh thảm khốc mà hắn ta đã trông thấy, hắn nói những tên thần

quan của Luân Hồi khi lên bờ, từng tên đều biến thành ma quỷ thấy người là

nhai nuốt."

"Mặc niệm cho bọn họ."

"Bi kịch đã phát sinh, không có cách nào cứu vãn, điều mà chúng ta có thể làm,

đó là ngăn cản bi kịch tiếp theo sẽ có thể xảy ra, ví như là ở nơi này.

Còn có một truyền thuyết kể rằng, Thần Lửa từng phong ấn một con hung thú ở

nơi này, nếu như phong ấn thật sự bị mở ra, nếu con hung thú kia vẫn còn sống,

vậy thì đây là một kiếp nạn đối với những người sống trên hòn đảo này.

Hồi tưởng lại một chút, mỗi một thứ được phong ấn và ngủ say quá lâu, chuyện

đầu tiên mà bọn chúng làm sau khi tỉnh dậy... Đó là nhai nuốt mọi thứ."

"Nếu như ngài đồng ý, tôi sẽ báo cáo về việc này."

"Được rồi, cảm ơn ngài Karen, cậu có thể xuống xe được rồi đấy."

Karen đứng người lên, lại ngồi xuống, nhìn Tafman, tò mò hỏi:

"Vì sao ngài không xem tôi như người trong tộc Ám Nguyệt mà nói chuyện?

Tôi cảm thấy cuộc đối thoại giữa tôi và ngài vừa nãy, ngài hoàn toàn xem ta như

là người bên phía Trật Tự Thần Giáo."

Tafman mỉm cười trả lời: "Có hai nguyên nhân. Nguyên nhân đầu tiên, ta vẫn

luôn có chỗ hoài nghi về thân phận tộc Ám Nguyệt của ngài Karen đây, cho dù

là cậu bị thương nặng hôn mê ở trên Đảo Rắn, ta cũng không hoàn toàn tin

tưởng vào thân phận của cậu.

Nguyên nhân thứ hai, đó là vì ta quen nhìn thế giới với con mắt đơn giản hơn

một chút, có những việc không muốn quan tâm hoặc không cần quan tâm, chỉ vì

cảm thấy không cần thiết, cậu có hiểu ý của ta sao?"

"Tôi có thể cảm nhận được sự thoải mái của ngài, thưa ngài Tafman."

Nếu như Alfred ở đây mà nói, Karen thật muốn dạy cho Alfred một câu ngạn

ngữ: Buông bỏ đồ đao, lập địa thành Phật.

Tafman ngồi trước mặt thật sự cho Karen có cảm giác này.

Mặc dù Philias đã rời đi, nhưng ông ấy đã tự thiêu đốt mình để rồi chiếu sáng

cho những người khác.

Karen không khỏi có chút để tâm đến đoàn trưởng Neo của mình, dù sao thì

người khác chỉ là được chiếu sáng, thế nhưng Neo là trực tiếp bị "Hỏa thiêu".

Vẫn may là nhìn Neo có vẻ cũng không bị tác động quá lớn, nhìn xem tướng

quân Tafman người ta bây giờ còn đang hết lòng lo lắng cho tính mạng của

những người dân bình thường vô tội, còn Neo thì bởi vì đầu tư cổ phiếu, dùng

đòn bẩy tài chính mà phải trèo lên sân thượng.

"Vậy tôi xin cáo từ trước."

"Hẹn hai ngày sau gặp lại, ngài karen."

Karen đưa tay bắt lấy nắm tay trên cửa xe ngựa, hỏi: "Tôi rất tò mò về một

chuyện, đối với thảm kịch ở trên quần đảo Meppers, Trật Tự Thần Giáo chúng

ta đã đưa ra lời đáp lại thế nào?"

"Lời đáp lại của Trật Tự Thần Giáo đó là phái người chuyên môn đến tiến hành

điều tra, trước khi điều tra ra sự thật thì sẽ không đưa ra bất cứ đánh giá gì

thêm.

Nhưng vì cái gì mà Luân Hồi có thể công phá quần đảo Meppers cơ chứ?

Hạm đội của Luân Hồi đã bị tịch thu, lại làm sao có thể quay lại chiến trường

sau khi được Trật Tự hoàn trả về nhanh như vậy được chứ.

Chuyện xảy ra ở trên quần đảo Meppers, chả nhẽ Trật Tự Thần Giáo thật sự

không biết, còn cần phải điều tra nữa sao?"

"Vậy thì tất nhiên là do Thần Ánh Sáng đã hiển linh phù hộ cho tín đồ của mình

rồi."

"Có lẽ là thế thật. Thật ra thì vốn là tín đồ Ánh Sáng, ta rất hi vọng trong lúc

Ánh Sáng trên thế gian này đang ảm đạm và u tối, Trật Tự có thể duy trì được

sự ổn định của thế gian này.

Đương nhiên, nếu như Trật Tự không nguyện ý tiếp tục gánh vác phần trách

nhiệm này, để thế gian lại quay về sự hỗn loạn..."

"Sẽ như thế nào?"

Trên mặt Tafman lộ ra một nụ cười khổ,

Thở dài một hơi,

Hồi đáp:

"Bọn người kia sẽ lại kêu gọi Ánh Sáng trở về một lần nữa."
Bình Luận (0)
Comment