Alfred cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, đứng người lên, đi về phía
Karen đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế, không đợi Alfred mở miệng,
Karen đã mở mắt ra.
"Thiếu gia, đã đến giờ."
"Được."
Karen đứng người lên đi đến bên giường, nhẹ nhàng ôm Pall lên.
Pall dụi dụi con mắt, mở miệng hỏi: "Phải đi rồi sao?"
"Ừm."
"A, được rồi."
Pall xoay người một cái, mặt hướng vào bên trong, dùng móng vuốt đạp đạp lên
lồng ngực của, ngủ tiếp.
Kevin đứng lên, lắc lắc người, ngậm lấy dây dắt của mình, thấy Karen không
rảnh tay thì chủ động đưa về phía Alfred.
Alfred nắm dây thừng, đi theo đằng sau thiếu gia ra khỏi phòng, bên ngoài, tất
cả đội viên đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Karen mở miệng nói: "Trong lòng mọi người cũng đã rõ ràng tình huống tốt
nhất là gì, tình huống xấu nhất thì Alfred cũng đã nói với mọi người rồi, đương
nhiên ta chờ mong tình huống tốt nhất sẽ phát sinh, nhưng tất cả mọi người, đều
xốc lại tinh thần cho ta, không cần biết việc này phát triển như thế nào, chúng ta
đều muốn về nhà, ta hi vọng đừng có người té ở trước cửa nhà, nghe rõ chưa!"
"Vâng, đội trưởng!"
"Vâng, đội trưởng!"
...
Quán cà phê.
Tafman đang ngồi ở bên trong, trên tay vuốt vuốt một chiếc nhẫn màu trắng,
đây là một phần cơ thể của Dorons còn sót lại ở trên đảo Ám Nguyệt, bị hắn ta
thu nhặt lại làm thành món trang sức này.
Đêm nay quán cà phê tạm dừng kinh doanh, bên trong có mười mấy tín đồ Ánh
Sáng là thuộc hạ của Tafman.
Hắn ta bưng ly cà phê trước mặt lên, nhấp một miếng.
Đêm nay hắn ta muốn đưa ra lựa chọn, muốn làm một chuyện, bây giờ cũng
không phải là đang do dự, nội tâm rất bình tĩnh.
Lúc này hắn ta cũng không giống với bản thân mình trước kia, trước kia lúc
mình làm việc cũng sẽ không do dự, lúc chỉ huy hạm đội tiêu diệt cướp biển và
giết chết cháu ruột của mình, hắn ta đều cực kỳ quả quyết, nhưng thật sự nói
rằng nội tâm không có chút gợn sóng nào thì dĩ nhiên là giả.
Bây giờ hắn đã trở nên bình tĩnh thật sự, đây là một sự yên tâm không cần phải
cân nhắc động cơ và lợi ích được hay mất, chỉ cần đi theo tia sáng trong lòng
mình mà tiến lên.
Nhìn xem ly cà phê trong tay mình, Tafman bỗng nhiên nghĩ đến người thầy đã
truyền tín ngưỡng Ánh Sáng cho mình trước kia, trong lòng của ông ấy chắc
hẳn cũng rõ ràng mình vào lúc đó có ý nghĩ gì, nhưng ông ấy vẫn lựa chọn
truyền thụ lại cho mình tất cả mà không giữ lại gì.
Ông ấy biết rất rõ ràng rằng sẽ có một ngày mình giơ đồ đao lên để chém ông
ấy.
Bây giờ nghĩ lại, câu nói mà người thầy của mình đã từng nói rất có thâm ý, ông
ấy nói:
Không nên trở nên đồi phế bởi vì bóng tối xuất trước mặt, đó là bóng đen xuất
hiện trên cơ thể ngươi khi nó được ánh sáng chiếu rọi.
Hắn không có tình cảm đối với hòn đảo này, thậm chí, trên một mức độ nào đó
bởi vì quan hệ đối địch giữa Liên minh Roma Fort và hạm đội đảo Ám Nguyệt,
hắn ta cũng không thích toà đảo này.
Nhưng hắn nguyện ý giúp cho những người dân trên hòn đảo này miễn đi một
hồi thiên tai sắp giáng xuống
Khi vị trưởng lão kia được dịch chuyển đến nơi này, hắn ta sẽ ra tay hủy đi trận
pháp dịch chuyển ở đầu bên này.
Nếu như Ánh Sáng cần phải đổ máu và hỗn loạn thì mới có thể khôi phục, vậy
thì loại Ánh Sáng này vẫn nên vĩnh viễn ngủ say là hơn.
Lúc này, Tafman trông thấy bóng dáng một đám người đang xuất hiện ngoài
quán cà phê, Karen đứng ở trước nhất.
Hắn đứng người lên, đi đến bên ngoài quán cà phê, mở miệng nói:
"Ta biết rằng cậu sẽ đến."
Karen nhẹ gật đầu, nói: "Đúng vậy, bởi vì ta tin tưởng vào Ánh Sáng thật sự."
Karen lại bổ sung: "Đây không phải lời nói khách sáo."
Mình từng tự lập bia mộ cho nhóm người của ngài Philias, nếu Tafman đã là
"Tín đồ" của ngài Philias, mình chắc chắn có thể tin tưởng được, dù sao thì đó
cũng là sự đảm bảo đến từ ngài Philias.
Tafman vẫy vẫy tay, ba chiếc xe ngựa lớn chạy đến, mỗi chiếc xe ngựa có đủ
chỗ cho mười người ngồi, hắn ra hiệu Karen cũng ngồi chung một xe với mình.
Karen nhìn thoáng qua Alfred, nhẹ gật đầu, sau đó ôm Pall ngồi vào trong xe
ngựa.
Sau khi lên xe, Tafman đưa một ly nước đá đến cho Karen.
"Ophelia đã từng nói, cậu chỉ thích uống nước đá."
"Bởi vì ta cảm thấy những thức uống khác rất phiền phức."
"Dạo gần đây cả hai cũng từng gặp mặt có đúng không?"
"Đúng vậy, bởi vì một nhiệm vụ, cô ấy tạm thời được điều động đến thành phố
York, chúng ta hợp tác qua."
"Nó rất thích cậu."
"Ta cũng rất thích cô ấy."
Tafman nhấp một ngụm rượu đỏ, nói: "Chúng ta không phải đang nói đến cùng
một loại thích, nhưng cũng không quan trọng, ta cảm thấy ở trên đời này có thể
gặp được một người để cho trái tim mình rung động, để cho mình thích để cho
mình chờ đợi... Cho dù không thể ở cùng với nhau, nhưng đây vẫn là một sự
hạnh phúc rất xa xỉ như cũ, giống như là ta đối với mẹ của Ophelia vậy."
"Nếu có cơ hội, ngài có thể đến thành phố York, ta rất sẵn lòng tiếp đãi ngài."
"Cậu không sợ ta trở lại giống như con người trong quá khứ à?"
"Ta đã quên mất ngài là người ra sao trong quá khứ."
"Ha ha." Tafman lắc lắc ly rượu, "Ta cũng cảm thấy quá khứ của chính ta thật lạ
lẫm."
Xe ngựa tại tiếp tục tiến về phía trước.
"Thành phố York, ta nghĩ ta sẽ đến, nếu như đêm nay ta có thể còn sống mà nói,
ta dự định sau khi đưa các người rời khỏi đây, trong lúc vị trưởng lão kia đang
được dịch chuyển đến đây thì hủy đi trận pháp."
"Làm vậy có đáng không?"
"Ừm? Ta không nghĩ tới cậu vậy mà hỏi ta câu này, đứng trên góc nhìn của ta
thì có lẽ cậu thuộc về phe lương thiện đấy?"
"Có thể là bởi vì ta còn chưa lương thiện đến mức độ đấy."
"A, ta hiểu rồi."
Con đường phía ngoài xe ngựa vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ.
Đây là một hòn đảo của cướp biển, khắp nơi trên đường có thể thấy được những
người mặc quần áo của cướp biển, nhưng trên thực tế, trên đảo vẫn là người
bình thường chiếm phần lớn, dù gì nếu cả đảo đều cùng làm cướp biển thì tiền
tài hàng hóa mà được cướp về phải tiêu xài và lưu thông ở đâu đây?
Tafman nhìn cảnh sắc phía ngoài một chút, mở miệng nói: "Sắp đến rồi."
"Đúng thế."
Sắp đến chỗ sảnh bố trí trận pháp dịch chuyển.
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần này sau khi trở về thì cậu hẳn sẽ được
thăng chức, thật ra thì đảo Ám Nguyệt cũng không thực sự trợ giúp gì cho cậu,
những người ưu tú thật sự thì cũng không quá cần đến những thứ này."
"Không, đảo Ám Nguyệt đã trợ giúp tôi rất nhiều."
Không có đường dây giữa đảo Ám Nguyệt và trang viên Ellen thì trận pháp và
12 chiếc quan tài trong khán thính phòng cũng không chế tạo nổi.
"Lúc trước, ta sẽ hi vọng cậulà người sẽ làm việc giúp cho đảo Ám Nguyệt
chúng ta trong Trật Tự Thần Giáo, bây giờ cũng có không ít trưởng lão trên đảo
nghĩ như vậy; nhưng bây giờ, ta hi vọng về sau ngươi có thể xứng đáng với bộ
thần bào màu đen ở trên người của cậu. Như thế thì về sau nếu gặp lại chuyện
như vậy, để Trật Tự ra mặt, sẽ dễ giải quyết hơn một chút."
"Ta chỉ có thể hứa hẹn nếu trong phạm vi khả năng của ta."
“Ta hiểu rồi."