Phía dưới, sau khi Bula và Deli nhìn thấy cảnh tượng này, liếc mắt nhìn nhau,
sau khi Laura bắt đầu ra tay, bọn họ thật ra không có sự lựa chọn nào khác, thân
là Vĩnh Đọa Giả, sứ mạng của bọn họ chính là bảo vệ cho Thiên Sứ.
Bula đi đến phía bên trái, Deli đi đến phía bên phải, trên người của hai bọn họ
bắt đầu xuất hiện lại ngọn lửa màu xám.
"Giải trừ phong ấn!"
"Giải trừ phong ấn!"
Phong ấn cơ thể được giải trừ, kiến trúc dưới chân của bọn họ lập tức sụp đổ vì
không chịu đựng nổi khối lượng kinh khủng này, sau khi bụi đất tung bay lên,
dần dần lắng lại, ở ngay chỗ đó xuất hiện hai tên khổng lồ màu đen.
Những người đang ở trong khu nhà phía dưới và những người đang chạy nạn
phía ngoài, trực tiếp bị đè chết, nhưng hai người khổng lồ màu đen này vẫn
đứng sừng sững, vô cùng uy nghiêm.
Khóe miệng của Laura lộ ra ý cười, sau khi hoàn thành dung hợp với thiên sứ
xong, cô ta đưa tay, chỉ về phía Ác Khuyển Ba Đầu ở đằng xa:
"Giragon, sâu trong linh hồn của người còn giữ ký ức về quê hương không?"
Một cái lồng ánh sáng đánh về phía Giragon, Giragon đang tập trung ráp lại
những căn nhà đổ sụp bỗng nhiên run người một cái, có chút mê mang ngẩng
đầu nhìn về phía trước, ở nơi đó, nó nhìn thấy một chùm sáng màu trắng và
nước biển màu đen ở hai bên.
Sau một khắc,
Cảnh tượng bắt đầu thay đổi, một chút hình ảnh tựa như sớm đã lãng quên
nhưng vẫn chảy xuôi trong huyết mạch bắt đầu hiện lên, đó là ký ức về quê
hương.
Địa Ngục, từng là quê hương của nó, bây giờ cũng được gọi là Vực Thẳm.
Nơi đây cũng không được tốt đẹp là bao, cũng không thích hợp để sinh sống,
nhưng quê quán, vốn là một loại từ quen thuộc thấm sâu vào trong linh hồn và
huyết mạch.
Cho đến khi một ngày, có một người đàn ông đáng sợ xuất hiện ở quê hương
của nó.
Hắn đến, triệt để phá vỡ yên lặng của nơi này, phá hủy sự cân bằng của nơi này,
hắn muốn lấy ý chí của hắn, hóa thành quy tắc của nơi này.
Vô số những hung thú hùng mạnh muốn tấn công hắn, nhưng linh hồn đều bị
tiêu tán.
Nó lựa chọn ẩn núp.
Lúc người kia sắp rời khỏi nơi này, chỉ để lại một con rối, nó lựa chọn ra tay,
nhưng bởi vì những hung thú khác không hưởng ứng lời hiệu triệu của nó, cho
rằng người kia còn ở nơi này, cuối cùng, nó thất bại.
Kết quả thất bại đó là sau khi người kia trở về, muốn tiêu diệt nó.
Nó trốn thoát.
Nó muốn trở về, vẫn luôn muốn trở về, cảm giác nhớ nhung quê thương khắc
sâu vào xương cốt của nó, kế thừa qua nhiều đời.
"Bây giờ ta cho phép ngươi trở về, nhìn ngắm nơi ngươi đã từng sinh sống, ở lại
nơi đó, bắt đầu lại đời này của người, Vực Thẳm, là kết cục vĩnh viễn của
ngươi."
Đôi cánh Thiên sứ phía sau Laura bắt đầu nhẹ nhàng vỗ, từng luồng hào quang
thánh khiết bay về phía Giragon, thời gian dần trôi qua, cái đầu chó bên trái của
Giragon tượng trưng cho "Nguyền rủa", trên mặt biện ra vẻ mê mang và hồi ức.
Đó là quê nhà của nó, đó cũng là nơi nguyền rủa nó, nhưng bây giờ, nguyền rủa
có thể kết thúc, nó có thể trở về.
Cái đầu bên trái kia phát ra một têu kêu gầm, nó bắt đầu hưởng ứng sự dẫn dắt
của Laura.
Laura cười, ngoắc ngón tay, nói:
"Đến, đi theo chúng ta đi, cùng chúng ta trở về, tất cả quá khứ đều đã kết thúc,
khi Thần Vực Thẳm vị đại trở về một lần nữa, ngài ấy sẽ ban cho ngươi thân
phận Thần thú.
Đây là cơ hội của ngươi, là thời cơ để ngươi nhảy vọt.
Tới đi,
Ta dẫn ngươi,
Về nhà!"
Giragon bắt đầu mở ra bước chân, tiến về phía Laura, chỉ có điều khi nó di
chuyển, mỗi khi chân chó dẫm xuống đất đều rất nhẹ, cố gắng giảm bớt chấn
động gây ra bởi hình thể khổng lồ của mình.
Laura mở hai tay ra, làm ra tư thế ôm, Thiên Sứ sau lưng cũng làm ra tư thế
tương tự, ánh mắt của Thiên Sứ từ ái, giống như là người mẹ đang đón con trở
về.
Giragon tiếp tục tiến về phía Laura, trên mặt của cái đầu chó ở bên trái đã hoàn
toàn chiềm vào sự mê mang và hồi ức.
"Rống..."
Một tiếng gầm này là để kêu gọi người ở đối diện.
...
Lúc Ác Khuyển Ba Đầu xuất hiện, lão Wimbert đã được dắt lên xe ngựa.
"Gia chủ... Ra, nó ra rồi!"
Lão Wimbert cười cười, hỏi: "Người trong tộc và gia sản đều đã được di dời
chưa?"
"Hồi bẩm gia chủ, người của ba gia tộc và gia sản có thể dời đi đều đã được sắp
xếp xong."
"Được rồi." Lão Wimbert nhắm nghiền hai mắt, bàn tay đặt ở trên đầu gối của
mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ, đám người trong xe ngựa đều đang đợi quyết
định của gia chủ.
Nhưng lão Wimbert bây giờ cũng không phải đang nghĩ đến việc mà những
người ở đây đang suy nghĩ, trong đầu của hắn ta hiện ra hình ảnh người trẻ tuổi
lúc nãy khoác tay lên vai của mình, tự nhủ: Ngươi già rồi.
Là một lão cướp biển già đời và tài giỏi, hắn tin tưởng trực giác của mình hơn
xa cả việc tin tưởng con cái của mình, khi nhìn thấy người trẻ tuổi kia, trong
lòng lão Wimbert rõ ràng có một loại cảm giác đặc thù.
Nhưng mà những "Chi tiết" này, bây giờ cũng có thể không cần cân nhắc, dù gì,
thì thứ ngủ say dưới ngọn núi lửa kia cũng đã thức tỉnh.
Lão Wimbert mở mắt ra, ánh mắt vốn dĩ bởi vì tuổi tác càng cao mà trở nên
hiền hòa lại hiện ra sự sắc bén.
"Bắt đầu đi."
Lão Wimbert sau khi nói xong thì hai mắt lại nhắm nghiền, trong lòng nói:
Hi vọng tổ tiên không nên vì mặt mũi của mình mà ghi chép câu chuyện trong
lịch sử theo hướng tốt đẹp hóa