Tahisen rất bình tĩnh mà trả lời: "Sẽ không."
"Đúng vậy, cho nên ngài làm như vậy lại có ý nghĩa gì sao?"
"Wilker, ngươi đã mơ hồ về ý nghĩa và khái niệm của lợi ích."
"Tôi không có." Vẻ mặt của Wilker không phục nói, "Tôi chỉ không muốn làm
những việc vô nghĩa, tôi càng không muốn nhìn thấy ngài làm những việc vô
nghĩa."
"Nhưng mỗi người đều nên làm chuyện mà mình nên làm để góp phần tạo nên
Trật Tự, đây mới là bản chất để cho Trật Tự có thể vận chuyển, không phải
sao?"
"Ngài không cần dùng giáo nghĩa để trả lời tôi, câu từ trên giáo nghĩa đều đã
được vô số vị tiên hiền trong lịch sử trau chuốt, tôi cũng không có cách nào để
phản bác."
Lúc này, Marvalho đi ra từ trong căn buồng nhỏ trên boong tàu, trong tay bưng
một đĩa cá chiên, đưa đến trước mặt Tahisen.
Tahisen dùng tay cầm một con cá chiên nhỏ lên, ngẩng đầu, đưa con cá vào
trong miệng, sau đó hài lòng mà bắt đầu nhai nuốt, lại tiếp tục mắng:
"Ngươi xem Marvalho một chút đi, thân phận của người ta chẳng lẽ không tôn
quý, không cao bằng ngươi?
Người ta có thể chịu được sự nhàm chán mà làm đầu bếp để chăm lo sinh hoạt
hàng ngày cho ta, chỉ để ngươi khắc có một cái trận pháp đơn giản thôi mà
ngươi đã kêu ca suốt ngày."
Wilker lại lơ đễnh, cười nói: "Thân phận của người ta chắc chắn là cao hơn tôi
rồi, người thừa kế của một trong 12 Kỵ Sĩ Trật Tự - ngài Marchettini vĩ đại, mặc
kệ sóng gió đổi chiều trong Thần Giáo, địa vị của người ta sẽ mãi mãi siêu
nhiên so với những người khác.
Còn tôi đây,
Học trò của Đại tế tự Rasma tiền nhiệm, cái nhãn hiệu của phái thủ cựu không
làm tròn trách nhiệm thiếu chút nữa còn khắc lên trên trán của tôi rồi.
Ngài thử nói xem, thầy của tôi cũng thật là, nói từ nhiệm thì từ nhiệm ngay, nếu
muốn từ nhiệm thì tại sao một tuần trước lại thu tôi làm học trò để làm gì.
Không phải sao, Đại tế tự vừa lên chức không bao lâu, thầy của tôi đã bị định
nghĩa là phái thủ cựu không làm tròn trách nhiệm, khiến cho tôi cũng bị liên lụy,
lúc tốt nghiệp xong, khi được sắp xếp công việc thì bị đưa đến làm trợ giảng
trong đại học Giáo Hội.
Ngài biết tôi cảm thấy xấu hổ chừng nào không, đêm trước ngày tốt nghiệp thì
tôi đã tỏ tình với cô giáo chủ nhiệm, nghĩ rằng cho dù mình có bị từ chối thì dù
sao lúc tốt nghiệp xong cũng đã tiến vào trong bộ ngành của giáo hội, sẽ không
còn gặp lại nên cũng sẽ chẳng thấy xấu hổ gì."
Tahisen nghe vậy lập tức hỏi: "Có thành công không?"
"Thất bại."
"Ha ha." Tahisen cười, "Ta rất lo rằng ngươi sẽ nói là mình thành công đấy."
"Ngài thật là nhân từ."
"Chỉ vì việc này mà từ chức à?"
"Nếu không thì làm sao? Chờ đến lúc làm đồng nghiệp rồi đi tham dự hôn lễ
của người ta à?"
"Ngươi có trách người thầy của mình không?"
"Đương nhiên là trách, bởi vì ông ấy không chịu trách nhiệm."
"Ừm, đúng, là nên trách hắn, hắn ta quá ích kỷ."
"A?"
Wilker lăn lộn một hồi trên boong thuyền, lăn đến dưới chân Tahisen, nhìn
Tahisen đang ngồi trên ghế, "Ngài biết ông ấy bây giờ ở nơi nào, là bởi vì
nguyên nhân gì nên mới rời đi sao?"
Tahisen, nói: "Chỉ biết một chút mà thôi."
"Vậy ngài nhanh nói cho tôi nghe với."
Tahisen lập tức lắc đầu: "Không, không thể nói, cái sự kiện này, ngay cả Đại tế
tự Norton có lẽ cũng không biết, ở trong Trật Tự Thần Điện, đây cũng xem như
một đề tài cấm kỵ.
Nhưng mà ta có thể nói cho ngươi là thầy của ngươi chắc là đang đi bảo vệ cái
bí mật này, cùng lúc đó… Hắn cũng chuẩn bị thay đổi thần bào mà mình mặc.
Nhưng nói cho cùng, hắn đúng thật là có chút ích kỷ.
Mặc dù dựa theo sự ăn ý trong Thần Giáo, Đại tế tự đời sau vốn là Norton,
nhưng thầy của ngươi vốn là có thể ngồi tiếp thêm mười năm trên vị trí Đại tế
tự này, như vậy thì chúng ta mới có thể chuẩn bị trước.
Lần này khi hắn đi, cái vị lúc đầu nên làm Đại tế tự thay thế kia vậy mà lựa
chọn từ chối, điều này trực tiếp khiến cho Norton thượng vị, chúng ta không thể
kịp bố trí gì cả, nửa năm qua, hoàn toàn lâm vào thế bị động toàn diện, bị hắn ta
nhanh chóng dùng quyền lực tiến hành thanh lọc."
"Thật ra, nếu không nói đến việc tôi bị thầy làm liên lụy thì tôi thực sự cảm thấy
Đại tế tự vừa kế nhiệm rất tài giỏi, tài giỏi hơn cả thầy của tôi."
"Phải không, các ngươi đều cho rằng là như vậy sao." Tahisen cười cười, "Vậy
ngươi thử hỏi những luồng oán niệm lởn vởn khắp nơi ở trên quần đảo Meppers
kia xem, có phải cũng cho rằng là như vậy không."
Wilker trầm mặc.
Tahisen lại ăn hết một miếng cá, mở miệng nói: "Cải cách cấp tiến có thể trông
thấy hiệu quả trong ngắn hạn, nhưng cũng khiến nền tảng của chúng ta bị xói
mòn."
"Tôi cũng không biết phải tiếp lời ngài như thế nào."
"Đúng vậy, không có cách nào tiếp lời."
"Ngài lui ra thì cũng tốt, nghỉ ngơi một chút, không cần phân tâm trên những
công việc tạp vụ kia, nói không chừng ngài cũng có thể thử ngưng tụ Thần cách,
đến lúc đó thì cháu trai của tôi còn có thể đến xin ngài tiền tiêu vặt đấy."
"Ngươi đang nói nhảm đấy à, ta biết mình không có tiềm lực và thiên phú đến
vậy, thân thể và linh hồn của ta cũng đã sớm đi vào suy bại. Mặt khác, thậm chí
ta cảm thấy bây giờ muốn ngưng tụ Thần cách thì cũng khó hơn rất nhiều, cũng
chỉ có cái tên từ lúc còn trẻ đã làm cho người ta cạn lời kia mới có thể làm
được..."
"Ai vậy?"
"Ngươi không có tư cách biết."
"Tôi cảm thấy rất tò mò, ai có thể làm cho ngài luôn phải cạn lời từ lúc còn trẻ
cho đến giờ."
"Cái người kia, có thể để thầy của ngươi khóc ròng đấy."
"Phụt... Ha ha ha." Wilker vui mừng vỗ đùi, hắn ta hận Rasma.
Marvalho bỗng nhiên thở dài nói: "Chỉ cảm thấy đáng tiếc về Đội Quan Sát lần
này."
Wilker nhìn về phía Marvalho, hỏi: "Tôi nghe nói, ngài đã từng giảng dạy cho
cái Đội Quan Sát kia sao?"
Marvalho nhẹ gật đầu, hồi đáp: "Đúng là có từng gặp qua trước khi bọn họ đến
Cánh Cổng Luân Hồi để thí luyện, không tính là thầy, nhưng cũng đã từng giao
lưu, cảm thấy rất đáng tiếc."
"Đáng tiếc cái khỉ gió!" Tahisen trách mắng thô tục một lần nữa, "Một đám
người trẻ tuổi chơi trò đầu cơ, chết mới tốt, nếu không nếu để bọn hắn trưởng
thành, để bọn hắn tiếp tục trèo lên cao trong Thần Giáo, có trời mới biết bọn
hắn sẽ dẫn Thần Giáo đi đến kết cục nào!"
Marvalho mở miệng nói: "Thưa ngài Tahisen, tôi chỉ đơn giản là cảm thấy tiếc
cho nhân tài mà thôi, bên trong có mấy người có thiên phú rất không tệ, nhất là
có một người tên gọi là Karen, cậu ta để lại ấn tượng rất sâu trong ký ức của
tôi."
"Là tiểu đội trưởng của cái tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật kia sao?"