Memphis và Philomena ở lại, hai người nhìn nhau một chút, sau đó lại tự dời
ánh mắt của mình đi, đều có ý để cho đối phương nói trước, kết quả cả hai bên
đều cùng không nói.
Từ trong tính cách thì Philomena và Memphis thật đúng là giống nhau, đều có
vấn đề về việc giao tiếp xã hội, mà xem xét từ phương thức Memphis đánh
Richard để giám bớt áp lòng, trong đáy lòng của cả hai đều có yếu tố ngang
ngược.
"Khục..." Karen trước nhìn về phía Philomena, "Ngươi muốn về nhà sao?"
"Muốn." Philomena gật đầu, "Mỗi lần bà đều chờ ta về để nghe kể chuyện."
"Ngươi cảm thấy thời gian còn bao lâu?"
"Không phải là bây giờ."
"Vậy thì tốt, chờ đến lúc ngươi cảm giác bà ấy chuẩn bị ra tay với ngươi, ngươi
nói cho ta, ta sẽ đến giúp ngươi."
"Vâng, đội trưởng."
Philomena đứng người lên, cúi đầu về phía Karen, sau đó quay người đi ra khỏi
quán cà phê.
Chờ đến khi Philomena đã đi, Memphis chủ động bước đến gần Karen, nói:
"Karen, cháu chừng nào sẽ về nhà ăn cơm?"
Một người cậu hợp cách, sau khi chị của mình đã chết thì sẽ tự xem nhà của
cháu trai thành nhà của mình.
"Cậu, cháu thường xuyên về nhà ăn cơm." Karen cười nói.
"Không, lúc trước ta không biết, cho nên không có cảm giác này, bây giờ trong
lòng ta có chút trách mẹ của mình, mỗi lần bà ấy đều rất vui vẻ."
"Ha ha, được rồi cậu, cháu sẽ mau chóng về thăm bà ngoại."
"Ừm, về thăm bà ngoài, về thăm mợ, thăm em họ... Được rồi, nó thì cháu cũng
hay gặp, về thăm ta... Ta đang nói cái gì thế này..."
Có lẽ là bởi vì rất ít khi giao lưu với người nhà như thế này cho nên dù bây giờ
bệnh tình đã tốt đẹp hơn nhưng Eisen vẫn rất khó để học loại kỹ năng mà người
bình thường vốn biết.
"Nhưng mà..." Eisen trịnh trọng nhắc nhở, "Ở trước mặt ông ngoại của cháu,
cháu phải che giấu thân phận của mình cho thật tốt, đã rõ chưa?"
Tất nhiên, là con trai thì rất hiểu cha của mình.
"Cháu đã rõ rồi thưa cậu."
"Ừm, tốt, ta ở nhà chờ, ta về trước đây."
"Cậu."
"Ừm? Cháu còn có chuyện gì?"
"Phải chú ý không nên để mọi người nghi ngờ."
Eisen lập tức gật đầu, nói: "Ta hiểu, ta sẽ duy trì thói quen lúc trước."
"Ừm."
Karen nhìn xem bóng lưng của Eisen rời đi, luôn cảm thấy cậu đối với việc duy
trì thói quen cũ có chút chưa thỏa mãn.
Đứng dậy, cầm lấy ly latte để trên bàn, uống một hớp lớn, do dự một chút, vẫn
bưng nó đi ra, ở phía ngoài, Alfred đang đứng chờ.
"Muri và Wilker đâu?" Karen hỏi.
"Thiếu gia, Muri dẫn Wilker đi lên cửa hàng phiếu điểm ở trên lầu để mua chút
đồ, đợi chút nữa Muri sẽ dẫn theo Wilker về chung cư Ellen để sắp xếp."
"Ừm, tốt."
Đi đến cửa của cao ốc giáo vụ, Karen trông thấy chiếc xe Pens second-hand và
một chiếc xe limousine đang đậu ở chỗ đó.
Richard ngồi trên xe con, Neo thì ngồi trên xe limousine.
Tất nhiên sau khi Neo trở về thì việc đầu tiên hắn làm là đi chuộc chiếc xe
limousine yêu dấu về.
Richard xuống xe, đi đến trước mặt Philomena, sau đó nhìn thấy Eisen đi ra ở
phía sau, nói với ông ấy:
"Ha ha, Memphis, thật vui khi thấy ông có thể trở về bình an đấy."
Eisen nhẹ gật đầu với Richard.
"Ông về trước đi Memphis, tôi sẽ không tiễn ông." Richard khoát khoát tay áo
với Eisen, ngay sau đó ánh mắt thì nhìn về phía Philomena.
Karen lưu ý đến, bước chân và sắc mặt của Eisen đều cứng lại một chút, sau đó
yên lặng rời đi.
"Chuyện gì?" Richard hỏi Philomena, "Haha, thật không nghĩ tới, cô sẽ chủ
động tìm tôi nói chuyện."
Philomena nhìn xem Richard, nói: "Lúc biết tin ngươi không chết thì ta cảm
thấy thật vui mừng đấy."
"A, phải không, cảm ơn, tôi hiểu mà, không có tôi thì cô sẽ rất xấu hổ khi ở
trong đội, dù gì thì việc đi làm quen với một đồng đội khác, thật sự là quá khó
chịu."
"Ừm."
"Cho nên, tôi vẫn rất có ích ở trong đội, có thể để cho người mạnh thứ hai trong
tiểu đội sống trong đội thoải mái hơn một chút, đây chính là tác dụng của tôi."
Richard không biết rằng tác dụng của cậu ta không chỉ có như vậy, bởi vì cậu ta
còn mang theo một tác dụng khác mà gia nhập vào.
"Ừm."
Philomena cũng không kháng cự việc Richard xếp mình ở phía dưới karen, bởi
vì bản thân cô cũng cho là như vậy.
Richard hỏi: "Cần tôi đưa cô trở về sao?"
"Không cần."
"Không cần khách khí, tôi cảm thấy quan hệ giữa bà nội cô và bà nội tôi cũng
không tệ lắm."
"Đó là bởi vì ngươi không hiểu rõ phụ nữ."
Là "thiếu gia Eisen" nổi danh trên con phố điểm tâm,
Lúc này Richard chỉ có thể gật đầu:
"Cô nói đúng."
Philomena rời đi, Richard còn đưa mắt nhìn theo bóng lưng của cô một chút.
Richard vẫn luôn tự nhận là thành phần vướng víu trong tiểu đội cảm thấy vui
mừng vì có thể tìm tới tác dụng của mình, Philomena cũng vì có thể tìm tới một
chỗ trong tiểu đội mà vui mừng, đây là một loại quan hệ cần ổn định lẫn nhau.
...
"Thiếu gia, ta cảm thấy quan hệ của tiểu thư Philomena cùng Richard có vẻ rất
không tệ, nhưng mà có cảm giác cũng không giống như đang phát triển thành
tình cảm nam nữ, càng giống như là tình hữu nghĩ thuần khiết giữa nam nữ
hơn."
Lúc này Pall mở mắt ra, nói: "Này yêu tinh radio, ngay từ đầu Ophelia cũng
cảm thấy cô ta và Karen là tình hữu nghị thôi, ngươi có tin không?"
Alfred hỏi ngược lại: "Richard có thể so sánh với thiếu gia sao?"
Pall vô thức muốn phản bác lại bỗng sửng sốt một chút, nói: "Cũng đúng, quả
thật không cách nào so sánh được."
"Ting ting..."
Lúc này, Neo đã nhấn còi xe thúc giục.
Karen đưa Pall cho Alfred: "Anh mang theo Pall và Kevin về nhà trước đi, ta đi
trò chuyện cùng Neo một chút, hắn trở về sớm, chắc hẳn cũng đã biết được
nhiều tin tức."
"Được rồi, thiếu gia."
Pall nằm trong ngực Alfred vừa ngáp dài vừa nói thầm: "Làm sao ta có cảm
giác cái tên Neo này mỗi lần đến đón Karen đều giống như người vợ đi đón
chồng mình công tác về thế."
"Cô vẫn nên đi ngủ đi."
...
Karen trước hết chào hỏi Richard, Richard chạy tới cùng Karen ôm một cái:
"Không biết vì cái gì, tôi biết chắc là anh sẽ không có chuyện gì xảy ra."
"Ta cũng biết cậu sẽ không xảy ra chuyện." Karen mỉm cười đáp lại.
Bởi vì cha của cậu cũng không cảm ứng được cậu xảy ra chuyện.
Richard nhìn Neo phía bên kia một chút, nói: "Vậy anh và đoàn trưởng đi nói
chuyện chính một chút đi, tôi chở bọn họ trở về trước?"
"Ừm, trên đường cẩn thận, còn có, cậu nên về nhà sớm."
"Không có việc gì, cha tôi gần đây cũng không biết đã đi đâu du lịch rồi, ha ha.
Philomena nói tôi không hiểu phụ nữ, tôi cảm thấy đợi chút nữa tôi còn phải đi
cửa hàng điểm tâm tìm mấy dì để trò chuyện một chút, tôi cảm thấy tôi hiểu rất
nhiều mà."
"Ừm." Karen vỗ vỗ bả vai Richard, sau đó đi về phía xe limousine, ngồi vào
ghế bên cạnh tài xế.
Neo vừa khởi động xe vừa đưa cho Karen một cái bình giữ nhiệt và một cái cốc.
Karen cười nói: "Bỗng nhiên chu đáo như thế, có chút không thích ứng."
"Ha ha, đây là thứ cậu nên được."
"Sao lại nói vậy?"
"Ta trở về sớm hơn các người, sau đó chức vị lại có sắp xếp mới, đây nhất định
không liên quan đến ta, là do ở bên cậu làm."
"Chức vị?" Karen vừa bỏ đá vào cốc, "Chức vị mới là cái gì?"
"Lúc đến thì cậu sẽ biết, trước hết giữ là cho cậu một bất ngờ nhỏ."
"Nói một chút về chuyện của cậu đi..."
"Nói một chút về chuyện của ngài đi..."
Hai người trăm miệng một lời.