Cúp điện thoại, Karen mở ngăn kéo ra, lấy từ bên trong ra một tờ giấy thuật
pháp màu đen, vì phòng ngừa lúc truyền tin xuất hiện sự cố ngoài ý muốn, anh
gấp một lúc ba con quạ đen, để bọn chúng cùng nhau truyền tin tập hợp cho
Philomena.
Sau khi làm xong, Karen đi vào phòng tắm, đứng ở trước bồn rửa mặt, ngẩng
đầu, nhìn xem chính mình trong gương.
Vô thức dùng đầu ngón tay chạm lên trên chiếc nhẫn, khuôn mặt của Pavaro
xuất hiện ở trong gương.
Nhìn xem gương mặt này của "Mình", Karen không khỏi cười nói: "Lâu như
vậy không gặp, không nghĩ tới hình tượng của ngài vẫn như vậy."
Còn nhớ rõ trong vụ nổ tàu điện trước đây, khi lần thứ nhất mình gặp Pavaro,
ông ấy không chỉ giúp mình đưa Alfred vào bệnh viện, còn giúp mình ứng tiền
thuốc men.
Người đàn ông vốn đã bị áp lực cuộc sống chèn ép đến nỗi còng cả lưng, lại từ
đầu tới cuối vẫn kiên trì tín ngưỡng của mình.
Đi ra khỏi phòng tắm, cửa phòng ngủ vừa lúc bị mở ra, phu nhân Lake đi đến,
sau khi nghe thấy có tiếng động ở bên trong, lập tức nói:
"Thật có lỗi, ngài Karen, Healy nói ngài đã ra ngoài, tôi vào đây để tìm một bộ
quần áo của ngài để đo kích thước mà may áo len, mặc dù bây giờ tới khi mùa
đông bắt đầu vẫn còn sớm nhưng tôi muốn chuẩn bị áo len trước cho… người
trong nhà."
Lúc phu nhân Lake nói xong lời cuối cùng, vừa đúng lúc nhìn rõ mặt của người
vừa bước ra khỏi phòng tắm.
Trong chốc lát, bà ấy ngây ngẩn cả người.
Lúc này Karen mới ý thức được sai lầm của mình, đang chuẩn bị nói cái gì,
không nghĩ tới phu nhân Lake lại cười nói trước:
"Ai, nói lời trong lòng, sau một quãng thời gian rất dài không nhìn thấy ông ấy,
chợt nhìn thấy, ngược lại cảm thấy rất xa lạ."
"Thật xin lỗi."
Phu nhân Lake vẫn luôn biết "Người chồng" trước mặt mình, đến cùng là ai, từ
lúc vừa mới bắt đầu, Karen đã không lừa gạt được bà ấy.
"Ngài Karen, có việc gì đã xảy ra sao?" Phu nhân Lake hỏi.
"Ừm, nếu như mọi việc thuận lợi thì tôi muốn khôi phục một chút danh dự cho
ngài Pavaro, hoàn trả lại cho ông ấy một buổi lễ tang thật sự."
Lake phu nhân sửa lại tóc mai một chút, cười nói: "Tôi cảm thấy không cần
phải phiền phức như vậy."
"Không có gì phiền phức."
"Không, ngài Karen, ý của tôi là, bây giờ ô uế trên người của Dora và Doreen
đã được khống chế lại, bọn nó có thể sống dưới ánh mặt trời giống như những
cô bé bình thường khác, bây giờ trong nhà mọi người cũng đều sống rất tốt;
Tôi nghĩ, nếu như chồng của tôi vẫn còn sống, nếu trông thấy cuộc sống của ba
mẹ con chúng tôi bây giờ thì ông ấy chắc chắn cũng cảm thấy rất thỏa mãn, ông
ấy thậm chí sẽ tràn ngập sự cảm kích.
Mà tôi và hai đứa con gái của mình, cũng luôn cảm tạ ngài từ trong nội tâm,
cảm kích ngài Karen đã giúp đỡ cho chúng tôi.
Những yêu cầu khác, nếu như sẽ mang đến phiền phức cho ngài, thì tôi thật sự
không hy vọng ngài làm vậy, có thể gặp được ngài, là sự may mắn của chồng tôi
và gia đình chúng tôi."
"Có thể gặp được ngài Pavaro cũng là sự may mắn của tôi." Karen dừng một
chút, tiếp tục nói, "Đây là chuyện giữa tôi và ngài Pavaro, ta cảm thấy hẳn phải
làm như vậy."
Phu nhân Lake cúi đầu về phía Karen: "Thực sự không biết nên cảm tạ ngài như
thế nào."
"Phu nhân, tôi thích áo len cổ cao màu đen."
...
Ngồi vào trong xe limousine, biến trở về bộ dáng lúc đầu của mình, Karen khởi
động xe, lái đến trước cửa của bảo tàng gốm Lemar.
Cô bé Selena đang ngồi ở trên ghế trước cửa mà ăn kem, hai chân nhỏ ngắn
đung đưa tới lui, trông rất đáng yêu.
Những cô gái khác chỉ có thể thông qua thay đổi trang phục và trang điểm để
thay đổi phong cách của mình, Selena thì đơn giản cũng càng trực tiếp hơn, cô
có thể trực tiếp thay đổi cơ thể.
Karen quay cửa sổ xe xuống: "Selena!"
"Anh Karen!"
Sau khi Selena trông thấy Karen lập tức nhảy chân sáo tới.
"Anh của cô có ở nhà không?"
"Đang ngủ ở nhà ấy, hai ngày trước thức đêm làm việc, vừa đẩy nhanh tốc độ
vừa mắng, ha ha ha."
Selena từng nói đến quan hệ giữa anh mình và Neo trước mặt Karen, giống như
là dùng nắm đấm vừa đập lên ngực vừa kêu lên: Ngươi thật đáng ghét.
"Chắc là đang đẩy nhanh tốc độ làm hai cái mặt nạ lâm thời kia, làm phiền cô đi
lấy giúp tôi."
"Được rồi anh Karen, em đi lấy ngay."
Karen cố ý không xuống xe, cũng không phải là bởi vì anh không lễ phép, mà là
bởi vì hai anh em này quá nhiệt tình, sau khi xuống xe sẽ làm trì hoãn thời gian,
mình ngồi ở trên xe, Selena sẽ hiểu rõ rằng mình còn có việc khác cần làm.
Rất nhanh, Selena lại chạy ra, đem hai cái nhẫn đặt ở trong tay của Karen đồng
thời, đưa cho Karen một cây kem.
"Cảm ơn, Selena."
"Anh Karen đi mau đi, chú ý an toàn nha."
"Được rồi, bây giờ tôi về đây, hoan nghênh cô đến Nhà Tang Lễ để làm khách."
"Ừm, em biết rồi!"
Karen khởi động xe, anh không đưa tiền, bởi vì trang viên Ellen và bảo tàng
gốm Lemar có quan hệ hợp tác, trực tiếp tính sổ sách ở bên kia là được, chuyện
này thì Lemar cũng hiểu.
Khiến Karen cảm thấy rất là ngoài ý muốn đó chính là, khi anh lái xe đến dưới
lầu khách sạn, một bóng người đã đứng chờ ở đó, chính là Philomena.
Có lẽ là bởi vì mình đã chạy vòng qua chỗ bảo tàng gốm Lemar nên đến đây trễ
một chút.
"Đến sớm vậy?" Karen xuống xe nói.
"Bởi vì nhà ta cách nơi này rất gần."
"Khu dân cư nào?" Karen thuận miệng hỏi.
"Không biết, bởi vì không ai có thể đến nhà ta để thu tiền phí điện nước."
"Ha ha."
Karen duỗi lưng một cái, cảm khái nói: "Cũng biết nói giỡn rồi à."
"Có thể là bởi vì có lời hứa của đội trưởng ngài, biết được bà nội sắp đến lúc
chết, nên tất nhiên sẽ thoải mái tươi vui hơn nhiều."
Thật ra thì Philomena cũng không phải thật sự là tươi vui hơn, bởi vì cô tán
thành thực lực của mình, nhưng đối với những người khác, vẫn mang theo thái
độ "Xem thường" như cũ, cho rằng những người đồng lứa khác căn bản cũng
không xứng để cùng đứng chung một chỗ với cô, điểm này, cô chưa bao giờ
thay đổi, cho dù là đối với Richard.
Mà sở dĩ cô sẽ "đối đãi đặc biệt" với Richard, nguyên nhân là bởi vì Karen, bởi
vì e ngại Karen, cô chỉ có thể thu lại tính tình của mình lúc ở trong đội, giống
như là khi người bên cạnh đang tán gẫu thì mình ngồi ở đó lật sách báo để xem,
để người khác không chú ý tới mình và đồng thời cũng có thể làm dịu đi sự xấu
hổ khi làm người thừa của mình.
Ừm, còn Richard thì là cái cuốn sách báo kia.
"Đội trưởng, chọn khách sạn này làm nơi tập hợp, là vì để dễ dàng tránh né tai
mắt của kẻ khác sao?"
"Không phải, hẳn là lúc bọn hắn chọn lựa không nhìn rõ biển hiệu."
Khách sạn có tên là "Ngọn Roi Tình Ái".
Đi vào trong sảnh, bước vào thang máy, trên poster trong thang máy có dán rất
nhiều kiểu "Cực hình".