Trong cuộc sống chắc chắn sẽ không thiếu đi những điều ngoài ý muốn, mà nó
luôn có thể lựa chọn xuất hiện trong thời điểm mà ngươi không ngờ đến nhất.
Karen thật sự không ngờ rằng Vicole sẽ bị khiêng vào đây.
Lúc này hắn ta đang nằm ở trên cán cứu thương, khắp nơi trên người đều đang
bị bó thuốc, mà lại là không phải là cùng một kiểu băng bó, có chỗ là vết
thương ngoài da, có chỗ là do bỏng, có chỗ là do bị điện giật, có chỗ là do bỏng
lạnh...
Mà lại, mặc dù Vicole đã được trị liệu, cũng loại bỏ đi các thuộc tính gây hại
đang bám ở trên người, nhưng còn có một số còn sót lại cũng không có cách
nào gượng ép rút ra mà là cần thời gian để nó từ từ tràn ra;
Cho nên, lúc này Karen có thể cảm giác được trên người của Vicole còn có các
loại năng lượng khác đang tỏa ra, giống như là mở một cái tiệm tạp hóa nhỏ.
Nguyên nhân hợp lý nhất để tạo thành tình huống này đó là Vicole bị Richard
túm vào bên trong trận pháp mà hung hăng đánh một trận.
Trách không được lúc trước ông Deron bảo mình không nên nói bậy, rõ ràng
cháu mình đã thành ra như thế mà còn giữ được vẻ bình tĩnh;
Càng trách không được vì sao chủ giáo Dorford lúc trước nghe lời mình nói lại
tức giận đến như vậy, thì ra không phải là Deron mang theo Richard đến kêu
oan, "Khổ chủ" thật sự là chủ giáo Dorford.
Cháu trai hai nhà đánh nhau, cháu trai của nhà kia còn có thể đứng ở chỗ này,
cháu của mình lại chỉ có thể nằm mà bị khiêng vào.
Karen bỗng nhiên muốn cười;
Sau đó anh cũng không muốn chịu đựng, dùng một cái tay nửa che miệng của
mình, bả vai run nhè nhẹ, anh thật sự cười.
Buồn cười là ở chỗ...
Karen biết trình độ thực lực của Vicole rất tệ, nếu không cũng sẽ không đến cái
chỗ kia để hấp thu, nhưng thật sự không nghĩ tới, Vicole thế mà ngay cả
Richard cũng đánh không lại...
Richard, thế mà có thể đánh hắn ta thành như thế này!
Bởi vì Karen đang đưa lưng về phía Dorford, cùng với trong văn phòng của Đại
chủ giáo này có trận pháp ngăn cách vô cùng mạnh, dùng ý niệm để thăm dò ở
chỗ này bị áp chế, cho nên Dorford cũng không thể "Trông thấy" vẻ mặt của
Karen.
Nhưng Waffron đang ngồi trên ghế chủ tọa nhìn thấy Karen đang trắng trợn
đứng đó mà cười, ông ta chỉ có thể nghiêng mặt qua, không nhìn tới cái thằng
không ra thể thống gì này.
Ông Deron gần như là đang mặt đối mặt với Karen, thấy Karen đang đứng ở đó
cười, ông ấy cũng có chút nhịn không được, nhưng ông ấy cũng không thể
"Không có sợ hãi" giống Karen như thế, ông ấy vẫn là phải chú ý ảnh hưởng,
huống hồ gì lần này mình là dẫn theo cháu trai đến chịu nhận lỗi để dàn xếp ổn
thỏa.
Nhưng khi thấy Karen đứng ở đó mà cười thì trong nhất thời ông ấy cũng có
chút không kềm chế được;
Cho nên ông ấy chỉ có thể sử dụng ra phương pháp nguyên thủy nhất, lấy tay
dùng sức bóp bắp đùi của mình, dùng cảm giác đau đớn để áp chế nụ cười của
mình, làm như vậy khiến cho biểu cảm trên mặt của ông ấy có chút méo mó.
Vicole bị khiêng sang bên này, cáng cứu thương mà hắn đang nằm cũng rất cao
cấp, góc cạnh bên dưới sau khi bật lên thì có thể để hắn cố định trên mặt đất,
như vậy thì Vicole có thể "Đứng" được.
"Ngươi... Ngươi..."
Vicole rất khó khăn mà duỗi tay ra, chỉ vào Richard, dùng một loại giọng tương
đối mơ hồ mà nói:
"Ta muốn giết ngươi... Ta muốn giết ngươi... Ta muốn giết ngươi..."
Ông Deron cũng không cười, sắc mặt trầm xuống, nhưng ông vẫn là gắng chịu
mà không nói chuyện.
Trái lại thì nội tâm Karen bình tĩnh trở lại, mặt nhìn phía Đại chủ giáo Waffron,
bắt đầu nghiêm túc hành lễ:
"Bái kiến ngài Đại chủ giáo."
Sau lưng, Wilker và Muri cũng cùng nhau hành lễ.
Ngay sau đó, Karen nhìn về phía Dorford:
"Bái kiến ngài Chủ giáo."
Dorford "Hừ" một tiếng.
Karen lơ đễnh, bởi vì anh đã sớm biết Dorford rốt cuộc là loại người như thế
nào, thân là chủ giáo, tự mình lên đài chủ trì hội nghị cho cháu mình, còn xin
phóng viên của « Tuần Báo Trật Tự » tới quay chụp để viết chuyên đề;
Lúc ấy Karen đã cảm thấy vị Chủ giáo này làm việc thật khó coi, mà quan hệ xã
giao lại tệ, vốn lúc trước để tránh bị hiềm nghi thì bình thường ông ta có thể
mời những Chủ giáo khác đến dự hội nghị, nhưng ông ta mời nhưng chẳng ai
đi.
Cuối cùng, Karen hành lễ với Deron:
"Chào ngài."
Deron nhẹ gật đầu với Karen.
Một hồi hành lễ kết thúc.
Waffron mở miệng hỏi: "Sau khi trở về đã nghỉ ngơi chưa?"
Karen hồi đáp: "Cám ơn ngài đã quan tâm, tôi đã đi làm quen với công việc trên
cương vị mới."
"Ha ha, rất tốt, người trẻ tuổi nên có nhiệt huyết để làm chuyện mình cần và
muốn làm."
"Vâng, tôi sẽ luôn ghi nhớ lời dạy bảo của ngài trong lòng, nó cũng sẽ luôn dẫn
dắt tôi tiến lên, tôi sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài."
Trong lòng Waffron suy tư một chút, mình đã từng dạy bảo cái gì nhỉ?
Mặc dù trong hội nghị ở đảo Ám Nguyệt, tiểu đội Karen là đội nghi lễ của
mình, số lần tiếp xúc cũng tương đối nhiều, nhưng mình hình như cũng không
có tiếp xúc gì với người trẻ tuổi này.
Có điều đây vốn chính là một trò chơi xoay vòng, Karen nói vài lời hay,
Waffron cũng không có khả năng ngốc đến nỗi tự mình nói toạc ra.
"Vậy thì tốt, hi vọng sau này ngươi sẽ tiếp tục cố gắng trong công việc của
mình, nếu như gặp phải cái gì khó khăn, có thể trực tiếp tới nói với ta; Đại khu,
luôn luôn ủng hộ công tác của Đòn Roi Kỷ Luật, thật ra chúng ta cũng không có
gì phải tách biệt với nhau."
"Đúng vậy, ngài nói không sai, mặc kệ là lúc nào, làm việc ở đại khu, hẳn đều
nên tuân theo chỉ thị ở đại khu, làm như vậy thì mới có thể giữ gìn đại khu vận
hành một cách tốt đẹp."
"Cực kỳ tốt, rất không tệ, ngươi có thể nhận biết và giác ngộ như vậy, ta cực kỳ
vui mừng."
Waffron sờ lên chòm râu trắng của mình, thỏa mãn cười.
Ông ta thật ra cũng cách không bao lâu nữa sẽ về hưu, thời điểm mấy năm trước
ông ta còn muốn tiếp tục trèo lên cao, cho dù không đến được đại khu Dinger
thì tối thiểu nhất cũng leo lên đến những đại khu đứng hàng đầu của Wien,
nhưng bây giờ cùng với một loạt những cải cách mới sau khi Đại tế tự Norton
lên đài thì ông ta cũng rõ ràng mình hơn phân nửa cũng không có cơ hội này.
Nếu như là lúc mình tuổi còn trẻ, có lẽ ông ta cũng sẽ đi liều một phen giống
như mấy người trẻ tuổi ở trước mặt, nhưng bây giờ đã bước đến cái tuổi này thì
ông ta cũng chỉ muốn trong lúc mình đang tại nhiệm thì đại khu thành phố York
có thể duy trì một cục diện ổn định.
Đòn Roi Kỷ Luật trỗi dậy một lần nữa tất nhiên sẽ dẫn đến xung đột với sự
quản lý của Đại khu, ông ta cũng không có tâm tư để đi giải quyết mối xung đột
này, chỉ muốn kéo dài xung đột để nó bộc phát sau khi mình đã về hưu.
"Khụ khụ!"
Dorford dùng sức ho khan vài tiếng, tất nhiên là đang cảm thấy rất bất mãn với
hành vi thổi phồng của cuộc nói chuyện giữa Đại chủ giáo và người thanh niên
này.
Ngươi dạy bảo hắn?
Giữa cái tên Karen này và con dâu tương lai của ngươi không phải đã có chuyện
xấu truyền ra ngoài sao?
Tính tình của Waffron ngươi chả nhẽ còn tốt đến cỡ đó mà có thể dốc lòng dạy
bảo cho hắn?
Ngươi đến cùng là Đại chủ giáo hay lại là “Đại cừu non”?