Số 13 Phố Mink

Chương 1669

"Hô..."

Trên mặt Blanche toàn là mồ hôi, cô vốn định lấy cái khăn ướt trong tay Ashley

để lau một chút, ai biết được tay mình vừa vươn ra, Ashley đã lau mồ hôi giúp

cho đội trưởng đang nằm trên giường.

Nhưng hết lần này tới lần khác, người vừa mới vất vả trị liệu chính là mình, đội

trưởng vốn cũng chẳng đổ tí mồ hôi nào.

Lúc này, Blanche đưa tay bấm một cái vào mông của Ashley.

Ashley nghiêng người, thoát khỏi cái "Móng vuốt của sự ghen tỵ" từ Blanche;

Sau đó vừa tiếp tục lau cho Karen vừa đau lòng cảm khái nói:

"Đội trưởng nhà chúng ta thật đáng thương, bị thương lại nặng đến như vậy."

Blanche có chút bất đắc dĩ nói: "Vết thương của đội trưởng quả thực không nhẹ,

nhưng vấn đề cũng không lớn, vị mục sư đầu tiên giúp đội trưởng xử lý vết

thương có trình độ vô cùng cao."

"Vậy trên người đội trưởng có để lại sẹo sao?" Ashley hỏi.

"Dù sao, sau này cô cũng không được thưởng thức đâu."

"Đến đây, khăn mặt cho cô, cô cũng lau đi." Ashley đưa khăn mặt đưa cho

Blanche.

Blanch nhận lấy khăn mặt, tiến tới, chuẩn bị giúp đội trưởng chà xát người.

Ashley trêu chọc nói: "Lau mồ hôi cho cô đi, bạn tốt của tôi."

"Mồ hôi của tôi lau lúc nào chẳng được."

Lúc này, cửa ban công bị mở ra, Neo vừa ngáp dài vừa đi tới, nhìn xem Karen

nằm ở trên giường, cười nói: "Bây giờ trong lòng ta cảm thấy có chút khó chịu,

vì cái gì mà cậu có vẻ luôn luôn có thể nằm dễ chịu hơn ta."

Karen mở mắt ra, Ashley và Blanche sau khi hành lễ với Neo, đều hiểu chuyện

mà rời đi văn phòng.

Neo ngồi xuống bên giường Karen, tiếp tục nói: "Ta cũng đã từng nằm ở chỗ

này, Irina ngồi ở bên cạnh ta."

Karen có chút bất đắc dĩ nói: "Ngài muốn tự mình chơi trò xé mở vết sẹo trong

ký ức của mình thì ta cũng không ngại, bởi vì cái này là quyền tự do của ngài,

nhưng xin ngài đừng đặt ta hay bản thân ngài vào mấy cái vị trí kỳ quặc như

vậy."

"Được rồi, xem ra cô tiểu Mục sư thuộc hạ của cậu xử lý giúp cậu rất khá, lại

thêm thể chất của cậu được tăng lên, tốc độ khôi phục hẳn là rất nhanh."

"Ừm."

Neo vén thần bào của mình lên, vết thương vị trí phần bụng đã kết vảy:

"Giáo Hội biết ta có được huyết thống Dị Ma Khát Máu, nhưng ta không muốn

để cho bọn hắn biết đẳng cấp huyết thống của ta tăng lên nhanh như vậy."

"Vất vả, rồi cầm theo ruột mà đi lâu như vậy."

"Ha ha, ta đem ruột bỏ vào trước, còn cố ý tìm một chỗ rồi dùng nước rửa sạch

đấy."

"Nếu như ngài ngại bẩn mà nói, hoàn toàn có thể cắt nó đi, ta làm cho ngài một

món ăn."

"Nghe chắc hẳn cũng rất là mỹ vị, bởi vì người như cậu lại có thể chống cự sự

buồn nôn mà nói ra câu này, chứng minh rằng cái món ăn kia ở trong lòng của

cậu có một vị trí đặc biệt."

"Đúng thế."

"Vậy lần sau chờ đến lúc Richard bị thương nặng, ta sẽ mượn của hắn một chút

ruột, dù sao hắn khôi phục cũng nhanh."

"Hắn ta hoài nghi ngài rồi sao?"

Karen cuối cùng vẫn là thua trận, chủ động hoán đổi chủ đề.

"Đúng vậy, đương nhiên hoài nghi, nhưng mà không phải giới hạn chỉ có ta và

cậu trong đó."

"Khẳng định là ngài, ta và Người Cầm Roi đã từng cùng nhau hút xì gà."

"Cậu có biết rằng việc khoe khoang mình từng gặp mặt với lãnh đạo cấp cao là

một việc rất ghê tởm không?"

"Ta chỉ là đang trần thuật lại với ngài mà thôi, đối tượng mà hắn hoài nghi có lẽ

chỉ giới hạn ở trên người của ngài, cho nên, sau này khi làm việc đừng có điên

như thế nữa."...

"Sợ cái gì, nghi ngờ ta thì cứ nghi ngờ thôi, rửa sạch hiềm nghi của mình chả

nhẽ rất khó sao? Chờ đến sau khi cái sự kiện này kết thúc, lúc cậu mời Bernie

ăn bữa khuya, ta sẽ hóa thân thành tàn dư Ánh Sáng tập kích bữa ăn khuya bày,

triệt để rửa sạch sẽ hiềm nghi trên người cậu; sau đó ta lại mời Bernie uống cà

phê, còn cậu thì hóa thân thành tàn dư Ánh Sáng đi ngang qua quán cà phê, rửa

sạch hiềm nghi của ta.

Bọn hắn nằm mơ cũng sẽ không ngờ tới sẽ có tên tàn dư Ánh Sáng ngồi trong 2

cái phòng làm việc đối diện nhau, chúng ta vừa lúc “tẩy rửa” cho nhau."

Karen cảm thấy ý nghĩ của Neo cực kỳ ngây thơ... Nhưng có lẽ thực tế sẽ rất có

hiệu quả.

Bởi vì đây không phải chỉ đơn giản bắt chước, "Da mặt" của Neo, vốn là mặt

nạ, cho dù ở bên ngoài có phủ thêm một lớp mặt nạ, nhưng thân hình và khí

chất là có thể chuyển dời và kế thừa.

Karen nói: "Ta cảm thấy có một số việc, chúng ta không biết."

"Đương nhiên, Bernie về đại khu Dinger trong đêm, mưu đồ của người bề trên,

làm sao có thể nói trực tiếp cho chúng ta biết, chúng ta chỉ có thể bước từng

bước một, làm việc của mình cho tốt, ví như là buổi chiều ngày hôm nay."

"Ta càng cảm thấy mình là một quân cờ thì buổi thẩm phán chiều này sẽ càng

thuận lợi."

"Có thể, vậy thì tin tưởng cảm giác của bản thân ngài đi, cảm giác của ngài luôn

luôn rất chuẩn xác, không phải sao?"

"Nhưng mà ta cũng không phải rất muốn dùng thân phận của quân cờ để tham

gia buổi thâm phán này."

Neo lập tức giơ tay lên, nói: "Ta biết, cậu cảm thấy buổi thẩm phán này có ý

nghĩa đặc biết đối với cậu, ta biết, ta cũng hiểu;

Bản thân ta đây, thích nấp ở nơi bóng tối mà vui sướng một cách thoải mái;

Còn cậu thì thích đứng dưới ánh mặt trời mà mỉm cười một cách cẩn trọng."

"Còn dùng tới thể thơ ca cơ à?"

"Cảm giác thế nào?"

"Dùng tốt hơn phép đảo từ lần trước."

"Ha ha, được rồi, cậu lại ngủ một giấc cho tốt đi, buổi chiều cố lên."

"Được rồi."

Neo đứng dậy, sau đó dừng lại một chút, nói: "Đúng rồi, phương châm đối đãi

với tàn dư Ánh Sáng của Thần Giáo hình như sắp thay đổi, còn biến hóa cụ thể

như thế nào còn phải chờ sau việc này mới có thể biết được, được rồi, chờ văn

kiện xuống tới nơi rồi hãy nhắc đến chuyện này đi, bây giờ cũng không vội."

"Ừm."

Neo đi ra khỏi văn phòng.

Karen nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi, bây giờ trời còn chưa sáng, trên lý luận

mà nói thì anh còn có đầy đủ thời gian để ngủ một giấc cho thật tốt.

Trên thực tế mà nói... Dù sao thì ở trong văn phòng này, Karen ngồi ở phía sau

bàn làm việc hay là nằm ở trên giường, cũng không ảnh hướng gì đến tiến trình

làm việc.
Bình Luận (0)
Comment