“Ha ha." Đại tế tự cười lắc đầu, hỏi, "Học được từ chỗ nào đấy?"
Verden hồi đáp: "Cái tên phụ tá kia của ta, chính là Tổng thẩm phán trưởng của
Đòn Roi Kỷ Luật Linmeier, lúc giữa trưa báo cáo với ta, sau khi báo cáo xong,
ta nói ta muốn bổ sung hai điều, bỗng nhiên Linmeier cầm lấy ly nước lên rồi
rửa tai của mình
Lúc ấy thì ta bật cười, cảm thấy rất thú vị."
"Đúng vậy, chuyện này rất thú vị, cho nên ngươi đã không kịp chờ mà dùng lại
với ta đấy à?"
"Đúng như vậy, không sai."
Đại tế tự có chút bất đắc dĩ nói: "Đáng tiếc, một chuyện thú vị như thế nhưng ta
lại không tìm thấy một đối tượng thích hợp để cho ta cũng thử rửa lỗ tai của
mình một lần."
Verden mỉm cười, đưa tay nhẹ điều chỉnh hình ảnh của phòng thẩm phán mà cái
hạt châu kia đang chiếu ra.
Nếu như đối với những Đại tế tự đời trước thì đối tượng mà bọn hắn có thể làm,
đó là Trật Tự Thần Điện.
Cũng giống như khi Đại tế tự tiền nhiệm Rasma lúc còn tại vị, ở bên ngoài,
Trưởng Lão Thần Điện sẽ đứng ở sau lưng Rasma, nhưng trong âm thầm, khi
đám trưởng lão thần điện nói chuyện, Rasma chỉ có thể đứng ở bên cạnh.
Nhưng vị đại tế tự này không giống, sau khi ông ấy kế nhiệm đã thay đổi thái
độ trước đây của Đại tế tự đối với Thần Điện, không chỉ cứng rắn, hơn nữa còn
biểu hiện cực kì rõ ràng ra ý muốn xem Trật Tự Thần Điện là một hệ thống bộ
môn dưới quyền của Giáo Đình, cũng chính là thừa nhận thân phận cao quý của
các Trưởng Lão Thần Điện nhưng lại không thừa nhận địa vị siêu nhiên của
Trật Tự Thần Điện.
Verden rõ ràng, bên phía Trật Tự Thần Điện đối với chuyện này rất là không hài
lòng, nhưng Thần Điện lại cực kỳ kiêng kỵ đối với vị Đại tế tử này, tóm lại,
cũng không nguyện ý nảy sinh xung đột chính diện với nhau.
Mặt khác, trong khoảng thời gian này đến nay, hệ thống bộ môn bị rửa sạch và
tái bố trí cũng không chỉ có riêng mỗi Đòn Roi Kỷ Luật, những đối tượng trọng
điểm nhất là phái hệ của Trật Tự Thần Điện, không ít những người có quan hệ
với Thần Điện, ví như những hậu duệ trực hệ của các Trưởng Lão Thần Điện,
đều bị đưa đến các bộ môn cử hành các thông lệ tế tự và nghiên cứu lễ nghi quy
phạm của Thần Giáo.
Một vị Đại tế tự cường thế thượng vị, dẫn tới là một cuộc tái thiết nhằm vào hệ
thống quyền lực cố hữu từ lâu, các phái hệ đơn độc tự nhiên sẽ quay chung
quanh ở bên cạnh ông ta, cùng ông ta tranh giành lợi ích với các phái hệ cũ.
Mà bởi vì sự khuấy động này cũng tác động lên tất cả mọi mặt, một khi nó triệt
để bùng nổ, độ chấn động không kém hơn hoặc thậm chí có khả năng vượt qua
cả một cuộc chiến tranh với phía ngoài, việc này cần dựa vào tầm mắt và thủ
đoạn chính trị giữa những người lãnh đạo, cố hết khả năng duy trì sự khuấy
động này ở trong một cái phạm vi có thể khống chế.
Lúc này, hình ảnh bên trong màn chiếu trở nên rõ ràng hơn, mà còn có thể lựa
chọn thay đổi tầm mắt, bởi vì hiện trường không chỉ có một trận pháp phát sóng
đang hoạt động.
Bên trong hình ảnh, vừa lúc xuất hiện ba người Karen.
"Wilker?" Đại tế tự liếc mắt thì đã nhận ra người học trò mà Đại tế tự tiền
nhiệm đã thu nhận vào khoảng thời gian tại nhiệm cuối cùng.
"Đúng vậy, Wilker." Verden lập tức giới thiệu, "Ngay sau khi ngài Tahisen qua
đời trên Hỏa Đảo, biên chế của hắn được sắp xếp đến Đòn Roi Kỷ Luật."
Ánh mắt của Đại tế tự lại rơi vào trên người của Karen, nói: "Karen?"
"Đúng vậy, Karen, một người trẻ tuổi cực kỳ ưu tú, nhìn sơ yếu lý lịch của hắn
ta vốn sẽ cho rằng hắn là một người rất có tính cách, nhưng sau khi tiếp xúc lại
phát hiện, thậm chí hắn cho người ta một loại cảm giác ngượng ngùng."
"Thể hiện tính cách hoặc là hiển lộ ra tài năng đều không thích hợp, tỏ ra vẻ
ngại ngùng, mới ít tốn sức nhất."
Đại tế tự hút một hơi xì gà, nói với Verden:
"Lúc đầu ta muốn nghỉ ngơi một chút."
Verden chỉ chỉ vào hình ảnh ở trước mặt: "Nhưng có lẽ đây cũng là một phương
pháp để thư giãn đấy, không phải sao?"
"Vậy thì để xem một chút đi."
Trận pháp phát sóng trong phòng thẩm phán đã được lắp đặt xong, ông Deron
đưa đơn trình cho một thuộc hạ, để hắn làm xong một bước cuối cùng của quy
trình rồi lấy biên nhận về, còn bản thân ông ấy thì dứt khoát kiếm một cái ghế
trống mà ngồi xuống dự thính, cũng không đi qua chỗ cháu của mình để ngồi
cùng.
Nếu như là đã vạch mặt, vậy cũng không còn gì phải cảm thấy cố kỵ, cũng hiếm
khi có một vở kịch đặc sắc như vậy, không nhìn cũng tiếc.
Vừa lúc này Karen đi tới, hành lễ với Deron: "Hôm nay ngài thật sự để cho tôi
cảm thấy kinh hãi."
"Ha ha ha." Deron nở nụ cười, vỗ vỗ đầu gối, "Khó có được một cơ hội như
vậy, người lớn tuổi, hoặc sẽ không tức giận, nếu tức giận, ta sợ phải chờ quá
lâu, sợ mình không chờ được. Tôi là như vậy, còn cậu thì?"
"Tôi ra ngoài để hút một điếu thuốc lá."
"Cảm thấy hồi hộp à?"
Karen lắc đầu, nói: "Là để hưởng thụ."
"Tốt, cực kỳ tốt." Ông Deron nhẹ gật đầu, "Ta chờ để nhìn xem."
Karen gật đầu thăm hỏi với Deron, sau đó đi ra khỏi phòng thẩm phán, không
bước vào trong nhà vệ sinh của tầng này, mà đứng trong hành lang mà châm
một điếu thuốc
"Hắn ta hồi hộp sao?" Nơi xa, Bernie đang đứng trong kết giới ngăn cách mở
miệng hỏi Neo đang đứng ở bên cạnh.
"Không, lúc này mới bắt đầu thôi, làm sao có thể, cậu ta chỉ là ra ngoài để ấp ủ
một chút cảm xúc, không tin thì ngài nhìn xem, cái điếu thuốc trong tay cậu ta
chỉ hút có hai hơi, còn lại toàn bộ đều lãng phí."
Ở nơi xa, Karen vừa mới hút hai hơi rồi vứt cả phần còn lại của điếu thuốc lá
xuống trên mặt đất, dùng đế giày bước lên, sau đó nhẹ nhàng lắc lắc cổ của
mình.
"Thật ra ta vẫn cảm thấy, lần này ngươi đi thì ta mới yên tâm nhất."
"Xin ngài yên tâm, Karen là sẽ không để cho ngài thất vọng."
"Được rồi, vậy ta yên tâm mà chờ mong."
Karen quay trở về phòng thẩm phán, anh ra vốn là muốn xem Neo có ở ngoài
đây hay không, nhưng không gặp phải, mặc dù anh cảm giác được có một khu
vực trong góc khuất kia không thể nào thăm dò, nhưng anh cũng không có đi
cưỡng ép thăm dò, bởi vì đây là một loại hành vi vô cùng thiếu lễ phép.
Sau khi trở về vị trí của mình, Karen phát hiện ở phía đối diện được dọn ra thêm
một cái bàn ngang nhau, Chủ giáo Bern đã ngồi ở nơi đó. Alfred và Wilker đều
nhao nhao gật đầu với Karen, ra hiệu đã điều chỉnh xong.
Thẩm phán trưởng Gaspol dẫn đám thẩm phán quan đi vào trong phòng thẩm
phán một lần nữa, trong nháy mắt cả phòng yên tĩnh lại, cho dù là có người chợt
di chuyển, cũng cố ý thả nhẹ bước chân.