"Xin hỏi, trước lúc ngươi vào trong sở thẩm phán để nhậm chức thì giữa ngươi
và Thẩm phán quan Pavaro từng có tiếp xúc sao?"
"Có, ông ấy đã giúp ta một lần."
"Tiếp xúc có để lại ấn tượng sâu hay không? Ý của ta là, những lời hình dung
trước kia của ngươi đối với Thẩm phán quan Pavaro, là trước lúc nhập chức hay
vẫn ấn tượng được sinh ra sau khi đã nhậm chức? Được rồi, ta sẽ hỏi vấn đề này
chính xác hơn một chút, ngươi và Thẩm phán quan Pavaro quen biết nhau cụ
thể vào lúc nào?"
"Trước lúc ta nhậm chức."
"Trước lúc nhậm chức bao lâu?"
"Rất ngắn."
"A, tốt, ta hiểu rồi, công lao của mình bị đánh cắp, một việc lớn như thế, Thẩm
phán quan Pavaro thế mà lại nói với tên thần bộc chỉ vừa mới nhậm chức như
ngươi?
Rất xin lỗi, ta trước hết sẽ bỏ đi cái cụm từ “thế mà lại” này, xin trả lời, là như
vậy sao?"
Đúng thế."
"Thẩm phán quan Pavaro còn có một tên người vợ và hai con gái, bọn họ có
biết đến sự kiện này hay không?"
“Không biết."
"Theo như ta được biết, trong Sở thẩm phán, không chỉ có mỗi ngươi là thần
bộc, còn có hai người nữa."
"Đúng thế."
"Vậy thì bọn họ có biết đến chuyện này hay không?"
“Không biết."
"Cho nên, vì sao đây?" Chủ giáo Bern tỏ vẻ rất không hiểu mà hỏi thăm, "Một
chuyện lớn như vậy mà đối phương lại chỉ là cấp trên của mình, chưa kể cấp
trên của Pavaro lại là người có bối cảnh rất lớn.
Ta muốn hỏi các vị đang ngồi trên ghế dự thính, Thẩm phán trưởng và chư vị
thẩm phán viên, các vị, sẽ trực tiếp kể một chuyện lớn như thế này cho một tên
thuộc hạ vừa mới nhậm chức thần bộc trong Sở thẩm phán của các vị hay sao?
Cho dù trong lòng có mấy lời muốn thổ lộ ra ngoài, nếu kìm nén lại sẽ thực sự
rất khó chịu nhưng rõ ràng còn có lựa chọn tốt hơn, ví như hai tên thần bộc khác
trong Sở thẩm phán đã làm việc cùng nhau rất lâu chẳng hạn.
Đội trưởng Karen, ngươi có thể đưa ra một cái lý do sao, Thẩm phán quan
Pavaro vì sao khi đó lại tin tưởng ngươi đến như vậy, mà lại nguyện ý kể riêng
một chuyện này cho mỗi mình ngươi biết mà thôi."
Chủ giáo Bern đây là đang cố ý muốn đem nguyên nhân gây ra chuyện này
hướng sang mưu đồ dẫn dắt từ trước.
"Ta có thể cho ra lý do."
"A, vậy là lý do như thế nào?"
"Bởi vì ta đủ ưu tú."
Chủ giáo Bern: "..."
Lý do này, càng không có cách nào để phản bác.
-
Thời gian ngừng lại, toàn trường đều yên lặng.
Trên mặt đám người Richard đang ngồi phía dưới nhao nhao lộ ra ý cười, chỉ
cảm thấy câu nói này của đội trưởng nói ra đủ thẳng thắn và cũng thật sảng
khoái.
"Ha ha, đúng là có chút thú vị đấy."
Đại tế tự nhịn không được mà cười ra tiếng, Verden ở bên cạnh cũng cười theo.
"Verden a, đây chính là cái người trẻ tuổi ngại ngùng mà ngươi vừa nói đến đấy
sao?"
"Ở trước mặt của ta thì quả thật rất xấu hổ."
"Cái này cũng không giống, ngươi ở trước mặt ta, không phải cũng cực kỳ hàm
súc sao."
"Ngài nói đúng."
"Đúng rồi, bối cảnh gia tộc của hắn..." Đại tế tự lại đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve
trán của mình một chút. Verden vội vàng mở miệng hồi đáp: "Karen. Silva, lớn
lên ở cô nhi viện, là một trẻ mồ côi."
"A, là trẻ mồ côi sao."
Verden gật đầu phụ họa, nhưng một câu tiếp theo của Đại tế tự, để vẻ mặt của
Người Cầm Roi, khẽ run lên, đồng thời lập tức lưu lại ấn tượng khắc sâu về con
"Sói con" này.
Bởi vì Đại tế tự nói:
"Cũng giống như ta."
"Ngài Chủ giáo, ngài cảm thấy cái lý do này của ta có đầy đủ rồi sao?"
Chủ giáo Bern cũng là không có lời nào để nói, chỉ có thể gật gật đầu, nói:
"Riêng ta thì có thể tiếp nhận lý do này." Nhưng rất nhanh, Chủ giáo Bern lại
hỏi:
"Vì cái gì mà khi công lao của Thẩm phán quan Pavaro bị giành mất nhưng
trước tiên hắn lại không đi báo cáo?"
"Bởi vì ông ấy đã quen thuộc.”
"Quen thuộc với cái gì?"
"Quen thuộc với loại hiện tượng này ở trong giáo."
"Vậy tại sao hắn muốn đi điều tra Phán quyết quan Vicole đây?"
"Bởi vì Thẩm phán quan Pavaro cảm thấy, ông ấy quen thuộc, nhưng những
người vô tội mà bị Phán quyết quan Vicole hãm hại kia, còn không có quen
thuộc."
Chủ giáo Bern nghe nói như thế, ánh mắt có chút ngưng tụ, tiếp tục hỏi:
"Vậy ngươi đã biết đến việc này từ lâu nhưng vì sao lại không bẩm báo?"
"Bởi vì khi đó ta vẫn chỉ là một tên thần bộc."
"Nhưng về sau, khi ngươi tiến vào tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật, lại về sau, ngươi
thông qua được hai vòng tuyển chọn, giành được tư cách tham gia thí luyện
trong Cánh Cổng Luân Hồi, ngươi gây dựng tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật của
mình, ngươi tiến vào trong Đội Quan Sát đến Nguyệt Nữ Thần Giáo, ngươi bây
giờ càng là đội trưởng đại đội hành động dưới quyền văn phòng thanh tra kỷ
luật.
Ta muốn hỏi ngươi, trước lúc Thẩm phán quan Pavaro bắt đầu điều tra Phán
quyết quan Vicole, hắn có thông báo cho ngươi biết hay không, hay là, toàn bộ
quá trình điều tra lần này của Thẩm phán quan Pavaro đều là ẩn giấu ngươi mà
hành động?
Ta nghĩ, nếu lúc trước hắn ta đã có thể nói cho ngươi biết về chuyện lớn như
vậy thì bây giờ cũng không có lý do mà không nói cho ngươi biết chứ? Dù gì thì
các ngươi cũng ở chung một nơi."
Karen hồi đáp: "Ông ấy có thông báo cho ta biết."
Bern chủ giáo lập tức truy hỏi theo: "Cho nên, cuộc điều tra của Thẩm phán
quan Pavaro nhằm vào Phán quyết quan Vicole, từ khi vừa mới bắt đầu thì
ngươi đã trực tiếp tham dự, có phải không?"
Câu hỏi này, mục đích rất rõ ràng, gần như là đang đào sẵn một cái hố ở trước
mặt của người, để ngươi nhảy vào bên trong.
Nhưng Karen lại lắc đầu, trả lời: "Không phải."
"Không phải? Ngươi biết về sự kiện này, nhưng ngươi không có cùng với Thẩm
phán quan Pavaro điều tra?"
"Đúng vậy, ta không có, bởi vì sau khi thẩm phán quan Pavaro thông báo việc
này cho ta biết, ta từ chối kế hoạch điều tra nhằm vào Vicole của ông ấy, đồng
thời đề nghị ông ấy trước hết không nên điều tra, nhưng hiển nhiên ông ấy cũng
không có nghe theo đề nghị của ta, vẫn tự mình tiến hành điều tra, cuối cùng thì
xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà ta không mong muốn nhìn thấy."
"Vì cái gì?"
"Bởi vì ta cảm thấy thời cơ còn chưa chín muồi."
"Thời cơ chưa chín muồi? Thế nhưng mà bây giờ ngươi đã là đội trưởng đại đội
thanh tra kỷ luật, ngươi cũng đã có tư cách ngồi ở chỗ này, lúc này cũng không
tính là thời cơ chín muồi sao?"
"À…, ha ha ha."
Karen cười, cười đến nỗi rất rõ ràng, tiếng cười của anh lúc này quanh quẩn ở
trong phòng thẩm phán.
Ngay sau đó, anh bắt đầu quay đầu, nhìn quanh bốn phía, sau đó, giơ tay trái
lên, chỉ về phía Vicole đứng trong lồng, đốt ngón tay phải, thì gõ ra âm thanh
"Cộc cộc cộc ở trên bàn!".
Cuối cùng,
Karen lên giọng,
Dùng một giọng điệu giống như là đang chất vấn mà hô lên với toàn bộ mọi
người:
"Nếu như thời cơ thật sự chín muồi, trước các chứng cứ đã rõ ràng và vững chắc
đến như vậy, cái phiên tòa này, vì sao lại trở thành tình trạng như lúc này đây?"