"A, đúng vậy, đương nhiên, nhưng ta thật sự không thể nào hiểu được những
điều trùng hợp này, tất cả mọi chuyện đều là sự trùng hợp mà thôi, có thể sao?"
Chủ giáo Bern lui về phía sau mấy bước, hắn giơ tay lên, chỉ về phía Karen, tiếp
tục nói, "Đội trưởng Karen, ta tin tưởng ngươi là một người trẻ tuổi ưu tú, thật
sự, từ lúc cầm lấy sơ yếu lý lịch của ngươi để đọc lần thứ nhất, ta đã thật sự cảm
thấy vui mừng vì Trật Tự Thần Giáo chúng ta có thể có được một người trẻ tuổi
ưu tú như vậy.
Nhưng mà người trẻ tuổi, không thể quá nóng vội, nóng vội sẽ dễ dàng làm sai
chuyện.
Có lẽ theo ý của ngươi, ngươi là đang hi vọng quyền lực của Đòn Roi Kỷ Luật
có thể được tăng cường trong đại khu, ta có thể cho rằng mục đích của ngươi là
xuất phát từ sự công tâm, nhưng thủ đoạn và cách làm của ngươi là không đúng.
Người trẻ tuổi, làm việc, nên đường đường chính chính, mà không phải thích
dùng những thủ đoạn không ra gì này.
Bởi vì lúc ngươi bắt đầu dùng những thủ đoạn này, nội tâm của ngươi đã không
còn sạch sẽ!
Ta cũng cực kỳ sợ hãi,
Sợ hãi nếu như về sau Đòn Roi Kỷ Luật đều dùng phương thức như vậy để điều
tra án, khi bọn hắn cho rằng người nào là phạm tội thì có thể trực tiếp tạo ra tất
cả những chứng cứ trùng hợp này để kết tội cho người đó.
Khó có thể tưởng tượng,
Thật sự đến lúc đó,
Trật Tự Thần Giáo của chúng ta đến cùng sẽ bước vào trong cục diện đáng sợ
như thế nào, Thần Giáo, sẽ bị kéo vào vực sâu, thật sự!"
Âm thanh của Chủ giáo Bern quanh quẩn ở trong phòng thẩm phán, trước khí
thế của ông ta, những người khác ở xung quanh, thậm chí bao gồm thẩm phán
trưởng đều bị áp chế xuống, càng đừng đề cập đến Karen đang đứng đối mặt với
ông ta.
Mặc kệ là những người đang ngồi trên ghế dự thính trong hiện trường hay là
những người đang xem qua trận pháp tiếp sóng, đều cảm thấy đáng thương thay
cho người trẻ tuổi của Đòn Roi Kỷ Luật đang "luống cuống tay chân này".
Karen cầm lấy tách trà ở trên bàn, uống một hớp nước.
Wilker có chút khẩn trương mà chuyển động chiếc bút máy trong tay, cậu ta cực
kỳ hối hận, hối hận mình tại sao muốn hòa hợp với mọi người nhanh làm gì,
hẳn là nên sớm nói việc này ra.
Alfred thì cầm lấy cái thùng giữ nhiệt đặt cạnh chân của mình, lấy từ bên trong
ra một viên đá, bỏ thêm vào trong ly nước của Karen.
Trên ghế dự thính của khách quý, Chủ giáo Dorford nắm chặt nắm đấm, hưng
phấn quơ tay ở dưới.
Đại chủ giáo Waffron ở bên cạnh, trên khóe miệng cũng lộ ra một vòng mỉm
cười, chỉ có điều khiến ông ấy vui mừng khác Chủ giáo Dorford, ông ta cùng
Bern và các Chủ giáo khác, hoàn toàn không thèm để ý đến chết sống của
Vicole, nếu như điều kiện cho phép mà nói, trong giới Chủ giáo nếu thiếu đi
một cái họ Naton thì cũng là điều mà bọn hắn vui lòng nhìn thấy.
Mặc kệ Vicole đến cùng là bị phán vô tội hay vẫn là có tội hoặc tội nặng nhẹ ra
sao, chỉ cần có thể đem chuyện này kéo sang đấu tranh chính trị, đại khu bên
này, sẽ thắng; bên phía Đòn Roi Kỷ Luật, sẽ thua.
Một tên Vicole, ngoại trừ ông nội của hắn, nào có ai thèm quan tâm đến sống
chết của hắn chứ.
Waffron nâng tách trà lên, uống một ngụm, vẻ mặt tự nhiên.
Trên ghế dự thính, sắc mặt của Deron trầm xuống, trước đó ông ấy cũng không
tham dự nhiều, cho nên cũng không nắm rõ về những mắt xích chứng cứ, nhưng
bây giờ trong lòng ông có một điều nghi vấn, đó chính là ba cái yếu tố trong lời
trần thuật tạo thành tình tiết của vụ án, nếu bỏ đi hai cái yếu tố liên quan đến
Pavaro mà chỉ dựa vào cái yếu tố thứ hai cũng có thể trừng phạt chết Vicole, tại
sao hết lần này tới lần khác lại đưa thêm vào? Deron không biết cái yếu tố
"Pavaro" này rốt cuộc là có vấn đề hay không, ông ấy chỉ biết là, đây là dư thừa,
không chỉ có dư thừa, còn bị đối phương xem như chỗ đột phá, bắt đầu liên tục
công kích.
Lúc trước Deron còn cho rằng phản ứng của Karen cực kỳ đặc sắc, hiện tại, ông
ấy lại cảm thấy sự sắp xếp thứ nhất này của Karen, suy nghĩ có chút quá đương
nhiên, nghĩ rằng Ban quản lý đại khu đơn giản.
"Làm sao có cảm giác, tình thế lại đảo ngược." Philomena mở miệng nói với
Richard, "Việc của Thẩm phán quan Pavaro, vẫn bị họ bắt lấy."
"Đúng vậy, tiếp theo phải xem xét Karen sẽ ứng đối như thế nào."
"Ngươi có lòng tin với đội trưởng đến vậy sao?"
"Đúng vậy, khi Karen bảo tôi đi xuống lầu một để quỳ, tôi cũng không có chút
do dự."
"Vì cái gì?"
"Có đôi khi, trong cuộc sống của mình, có thể gặp phải một người để cô có thể
tin tưởng một cách vô điều kiện, âu cũng là một niềm hạnh phúc."
"Không thể nào hiểu được loại hạnh phúc này."
...
"Neo, ta nhớ được lúc ta nhắc nhở ngươi, ngươi nói cái mắt xích trong chuỗi
chứng cứ này sẽ không có vấn đề gì mà."
Đối mặt với lời thăm hỏi của Bernie, Neo không thể nói đây là do Karen kiên trì
đưa vào, chỉ có thể trả lời: "Là do ta sơ sẩy."
"Ngươi quá tin tưởng người thuộc hạ này của ngươi, suy cho cùng thì hắn vẫn
còn rất trẻ."
Neo không nói chuyện.