Trên ghế dự thính khách quý, Dorford sững sờ ngồi ở nơi đó, bây giờ rốt cục
ông ta đã tỉnh ngộ lại, mình bây giờ cũng không phải chỉ quan tâm một đứa
cháu trai, đám lửa này, đã thành công lan từ trên cháu mình đến cả gia tộc, đốt
tới trên người của ông ta!
Khóe mắt Waffron liếc qua Dorford ngồi bên cạnh mình, thầm nghĩ: Ngu xuẩn,
bây giờ mới ý thức đến chuyện này sao?
Karen quay người, mặt hướng về phía thẩm phán trưởng, mở miệng nói: "Thẩm
phán trưởng, ta thỉnh cầu tiến hành thêm một bước điều tra với bản án, giữ gìn
Trật Tự trong giáo, lau đi bụi bặm trên Trật Tự, vốn là sứ mệnh thần thánh mà
ngài Tiranus giao phó từ khi Đòn Roi Kỷ Luật chúng ta được thành lập."
Gaspol đáp lại nói: "Đề nghị của ta là trước hết tiến hành phán xét kết thúc vụ
án này trước, bởi vì tội ác bên trong vụ án này, tính chất sự việc vô cùng ác liệt,
tình tiết cực kì nghiêm trọng, có thể tiến hành lập vụ án mới, tiến hành một hồi
thẩm phán khác.
Nếu như bây giờ ngươi có đối tượng khởi tố, trước tiên có thể sắp xếp kỹ tư liệu
khởi tố, đưa ra cho ta."
Đương nhiên muốn trước hết giải quyết xong vụ án này, Gaspol rất rõ ràng ý
của Karen, đơn giản là nhân lúc bây giờ còn nóng để làm nền cho giai đoạn điều
tra tiếp theo, bà ta cũng cực kỳ nguyện ý mà phối hợp.
"Thưa ngài Thẩm phán trưởng, ta đã chuẩn bị xong tài liệu khởi tố, hiện tại sẽ
đưa ra cho đoàn thẩm phán."
"Được." Gaspol nhẹ gật đầu.
Karen nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Alfred và Wilker.
Alfred nhìn xem trên bàn của mình, không tìm được văn kiện thích hợp.
Wilker thì cúi người, cầm lấy một cái túi tài liệu chứa chứng cứ và di thư lúc
trước, đưa mắt liếc Alfred một cái ra hiệu.
Alfred nhẹ gật đầu, ra hiệu có thể.
Wilker đứng người lên, tay cầm lấy một cái túi tài liệu trống không đi tới trước
mặt Karen, đưa nó đưa đến trong tay Karen.
Karen đưa tay tiếp nhận túi tài liệu trống, đi về phía thẩm phán trưởng.
Có cán sự muốn tới cầm, nhưng sau khi bị ánh mắt của Karen quét đến, yên
lặng lui xuống.
Karen đem túi tài liệu trống không đặt trước mặt Gaspol.
Gaspol nhận lấy, vừa cầm túi tài liệu lên thì bà ta đã biết là nó trống không,
nhưng bởi vì có bàn thẩm phán ngăn cách, cho nên người phía dưới đều nhìn
không thấy, mà lại, không ai dám dùng ý thức mà thăm dò khu vực của Thẩm
phán trưởng vào thời điểm này, đây là điều bất kính rất lớn!
Làm ra vẻ đang lấy tài liệu ra khỏi túi, Gaspol thuận tay cầm lên xấp tài liệu đặt
trước ở trên bàn, ánh mắt lướt từ trái sang phải, đồng thời đưa mắt hướng từ trên
xuống theo bậc thang.
Sau khi đã “xem hết”, Gaspol mở miệng nói:
"Bản tọa đồng ý, bây giờ phát thông báo, mời Phó bộ trưởng Trison. Naton của
Bộ chấp pháp đại khu thành phố York đến hiệp trợ điều tra."
Thân là thẩm phán trưởng, bà ta tất nhiên đã nghiên cứu hồ sơ cẩn thận, rất
quen thuộc đối với tình huống của nhà Naton.
Nhưng mà thằng nhóc này vậy mà thật sự có can đảm tin tưởng trình độ nghiệp
vụ của mình đến như vậy, tối thiểu nhất thì ngươi cũng phải viết một cái tên lên
trên cái túi tài liệu trống không này chứ.
Nhưng Gaspol không có tức giận, ngược lại bởi vì loại hành vi "Tín nhiệm" này
của Karen, cho rằng người trẻ tuổi này rất không tệ, biết rõ rằng trình độ của
mình cực kỳ cao.
Nhưng mà có rất ít người có thể để ý đến, ánh mắt Loya, đã dừng lại ở trên
người Vicole rất lâu.
Bản thể của cô cũng không ở nơi này, cộng thêm phía trên pháp trận liên lạc
không gian còn có người của Không Gian Phong ́n đang nhìn mình chằm chằm,
cho nên thực lực mà cô có thể phát huy ra lúc này cũng không lớn.
Nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến hiệu quả khi cô nhìn chằm chằm
vào một người.
Rốt cuộc,
Cô thế nhưng là đồng xu Varax, là Nguồn Gốc Tội Lỗi!
Tội ác và dục vọng bên trong nội tâm con người, tựa như là một đóa bồ công
anh trong tay của cô, chỉ cần nhẹ nhàng thổi, thì có thể tung bay đầy trời.
Anh Karen muốn chơi chết ai, vậy ta khẳng định là phải giúp một tay thôi!
Loya dời ánh mắt, nhìn về phía trên, trong mắt người ngoài, khí linh Thần khí là
đang chuẩn bị quay về Không Gian Phong ́n, nhưng đầu ngón tay Loya, lại yên
lặng vẽ một cái vòng tròn.
Vicole đang đứng bên trong lồng sắt, cơ thể bỗng nhiên run lên, nội tâm bất ổn
bắt đầu sôi trào, hắn bắt đầu trở nên càng kích động hơn sơ với lúc trước.
"Ta không muốn chết, ta không muốn chết, ta không muốn chết..."
Chỉ thấy hai tay của hắn nắm chặt vào song sắt, đem nửa gương mặt của mình
đặt giữa khoảng không của hai song sắt, dục vọng cầu sinh đã hoàn toàn khống
chế lý tính vốn cũng không có bao nhiêu ở trong đầu óc của hắn;
Vicole điên cuồng mà hô lớn về Chủ giáo Dorfort đang ngồi trên ghế dự thính
của khách quý ở phía trước:
"Cha, mau cứu con!"